Người đăng: PeaGod
Lăng Tiểu Ngư đã bị nghi oan, tứ đại tông môn chính giáo đã bị người lợi dụng,
theo lý điều đó sẽ khiến cho danh vọng của bọn họ suy sụp trầm trọng. Nhưng
"may" sao, nhờ vào thân phận "hung linh Thái cực - đại hoạ Song Ngư" kia của
Lăng Tiểu Ngư mà hết thảy sai lầm đều được bù đắp.
Cơ Thành Tử, hắn vẫn như cũ được mọi người tôn trọng, hôm nay vẫn là lãnh tụ
chính giáo.
Còn Lăng Tiểu Ngư... Từ nạn nhân hắn bỗng biến thành tai ương, thành đại hoạ,
một kẻ mà "có chết cũng chẳng đáng tiếc thương".
Thiên hạ chính giáo, từ trên xuống dưới, ai ai cũng đều cầu mong như vậy, mong
rằng cái hoạ Song Ngư kia đã bị diệt trừ.
Phàm nhân thế tục lại càng không phải nói. Bọn họ oán than, ra sức mà nguyền
rủa hắn.
Sao không oán, không nguyền cho được khi mà chính Lăng Tiểu Ngư hắn là kẻ đã
đưa đến tai ương, đã hại chết muôn vạn người?
Chính giáo, bọn họ đã bảo với thế tục phàm nhân như thế. Tội, hết thảy đều là
của Lăng Tiểu Ngư, của Chu Đại Trù...
...
Lăng Tiểu Ngư hôm nay, có thể nói đồng minh chẳng mấy mà địch nhân thì nhiều,
như ong, như kiến, đâu đâu cũng thấy. Bọn họ mắng chửi, bọn họ cầu mong, hi
vọng rằng sẽ không bao giờ còn thấy hắn xuất hiện trên cõi đời này nữa.
Nhưng... Trời dường như lại chẳng mấy khi chiều người.
Trái với mong muốn của thiên hạ chính giáo, của thế tục phàm nhân, Lăng Tiểu
Ngư - kẻ mà bọn họ cầu mong đã chết đi ấy, hôm nay hắn vẫn còn sống.
Lui về ba tháng trước...
Sau trận đại chiến, ngày thứ năm...
Ở tại Bắc Nguyên, khu vực quanh năm bốn mùa như một, luôn luôn lạnh lẽo. Bên
trong một khu rừng...
Lẫn giữa cỏ cây, đất đá, sát bên một gốc Ngũ Sắc Linh Chi, lúc này có một thân
ảnh đang nằm. Là nam nhân. Y còn rất trẻ, theo dáng vẻ bên ngoài, dựa vào tiêu
chuẩn phàm nhân để xét thì cũng bất quá hai lăm hai sáu.
Tất nhiên, đó là phàm nhân tiêu chuẩn, tuyệt không thể nào đúng được. Đơn giản
là bởi kẻ đang nằm đây, hắn vốn đâu phải thế tục phàm nhân. Hắn là tu sĩ.
Mà... nói vậy cũng chẳng đúng, tu sĩ chả ai lại có thể mạnh mẽ như hắn cả.
Người ư? Hình tướng thì đúng của người đấy, nhưng về bản chất hắn lại không
phải người.
Nhìn xem. Có con người nào lại sống được khi lục phủ ngũ tạng đều bị phá nát
hết không?
Lăng Tiểu Ngư - kẻ đang nằm đây, giữa chốn hoang vu này, tình trạng thực vô
cùng tồi tệ. Thể xác lẫn linh hồn, hết thảy đều đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Dù vậy, hắn vẫn còn sống.
...
Ắt hẳn sẽ có người thắc mắc, hỏi rằng tại sao dù đã năm ngày trôi qua mà thân
xác Lăng Tiểu Ngư vẫn còn nằm yên ngay đó, không bị một sinh vật nào tới "quấy
nhiễu". Bởi lẽ, nơi hắn nằm là một cánh rừng hoang vu. Tại chỗ này, thú vật
không ít, những loài ăn thịt cũng có rất nhiều. Trong số đó thậm chí còn có
tinh, có quái nữa...
Câu trả lời thật ra rất đơn giản: Lăng Tiểu Ngư, hắn đâu phải con người bình
thường. Hôm nay, Lăng Tiểu Ngư hắn đã thức tỉnh, đã tiếp nhận lực lượng thần
linh. Muốn gây hại cho hắn? Há đâu lại dễ. Dẫu có hôn mê thì thân thể hắn vẫn
có đủ khả năng để tự vệ.
Không ngoa, đấy là sự thật. Còn nhớ năm ngày trước, khi hắn rơi xuống vùng Bắc
Nguyên này, ngay lập tức đã phải đối mặt với một con nhện tinh.
Thì ra cái chỗ này, con nhện tinh kia đã canh giữ suốt hơn ba tháng, mục đích
vốn dĩ là muốn chờ cây Ngũ Sắc Linh Chi hiện đang nằm trong hốc cây, ngay sát
bên cạnh Lăng Tiểu Ngư đây thành thục thêm một ít rồi sẽ đem nó hái đi. Ai mà
ngờ... Bất thình lình, không gian bỗng nổi lên một hồi ba động, khi nhện tinh
còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một tên nam nhân trần truồng đã rơi
xuống đầu nó rồi.
Đối với sự xuất hiện bất ngờ của Lăng Tiểu Ngư, thoạt đầu nhện tinh rất sợ
hãi. Nó đã toan chạy. Nhưng sau đó, khi thấy Lăng Tiểu Ngư cả người máu me,
bụng ngực đều bị thủng, hơi thở cũng không còn, nhện tinh liền trấn tĩnh lại.
Lúc đó, nó đã há miệng toan đem Lăng Tiểu Ngư nuốt vào trong bụng. Nhưng, có
nằm mơ nhện tinh nó cũng chẳng thể nào ngờ được kẻ mà nó cho là đã chết ấy,
hắn bỗng nhiên "sống lại". Từ trên người hắn, hàng tá sợi tơ màu xám bay ra,
lạnh lùng đem nhện tinh nó trói giữ, rồi... nó chỉ kịp hét lên một tiếng, sau
đấy thì cả người đều hoá thành khói bụi. Một sợi lông, một cọng tóc cũng chẳng
còn lưu lại...
Thế mới thấy, cấp bậc thần linh là không dễ gì mạo phạm, kể cả khi vị thần
linh này có trọng thương tới độ hôn mê bất tỉnh đi nữa.
...
Tiếp sau nhện tinh, có thêm một số sinh vật khác cũng đã tiếp cận, cũng muốn
hái lấy Ngũ Sắc Linh Chi, cũng muốn gây thương hại cho Lăng Tiểu Ngư, nhưng
bất kể có là ai, sinh vật nào, hễ phàm dám đánh chủ ý lên Lăng Tiểu Ngư thì
đều phải chịu chung số phận với con nhện tinh trước đó, đều bị thôn phệ.
Cứ thế, dần dà, khu vực này bỗng trở nên hoang vắng lạ thường.
Tận tới hơn mười ngày sau...
Từ hướng tây, có một nhóm tu sĩ đã tìm tới đây. Đều là nữ tử, nhìn rất thanh
tú. Các nàng ai cũng như ai, đều mặc cùng một loại y phục, hoa văn, màu sắc
giống nhau như đúc. Dễ thấy, các nàng đây vốn dĩ thuộc cùng một thế lực xuất
ra.
Đếm đi đếm lại có tất thảy ba người. Trong đó, đáng chú ý nhất là cô gái dẫn
đầu. Không phải vì nàng là người có tu vi cao nhất, càng không phải bởi nàng
xinh đẹp nhất. Thật ra dung mạo của nàng chỉ dừng ở mức khả ái, tu vi cũng bất
quá luyện khí hậu kỳ mà thôi. Sở dĩ nổi bật, hết thảy là bởi vẻ ngoài hoạt bát
đáng yêu, bởi nụ cười thuần lương của nàng.
Lại nói, cô gái này, theo nghĩa nào đó, có thể nói là khá "quan hệ" với Lăng
Tiểu Ngư. Dám cá, nếu vẫn thanh tỉnh, thời điểm trông thấy cô gái này, khẳng
định Lăng Tiểu Ngư hắn sẽ phải ít nhiều kích động. Khuôn mặt nàng, vậy mà lại
giống hệt như Lăng Ngọc Yến ở cái thuở mười lăm, mười sáu...
Sự giống nhau này, rốt cuộc là vì sao? Chỉ đơn giản người giống người, một sự
trùng hợp, hay là...
Mà dù có là gì đi nữa thì lúc này cũng chẳng ý nghĩa mấy. Lăng Tiểu Ngư, hắn
đâu nhìn thấy được.
...
"Hì hì... Ở trong cung bao lâu, hôm nay rốt cuộc cũng được ra ngoài".
Cô gái có dung mạo giống Lăng Ngọc Yến vừa tung tăng dẫn đường vừa liến thoắng
nói. Và tất nhiên là không chỉ dăm ba chữ, vài ba câu. Hoàn toàn ngược lại, cô
gái, nàng nói khá nhiều. Nhiều tới mức khiến cho hai vị sư tỷ đồng hành cũng
phải lên tiếng than phiền.
Người trông có vẻ chững chạc nhất nói: "Tiểu Yến, muội có thể bớt nói đi một
chút được không? Suốt từ nãy giờ muội...".
"Oa...!" Cô gái kia còn chưa nói xong thì vị sư muội tính tình hoạt bát của
nàng đã thốt lên một tiếng kinh ngạc, rồi chạy nhanh lên phía trước.
"La Sương tỷ, Hàm Yên tỷ! Ở đây có một ông người tuyết này!".
Người tuyết?
La Sương và Hàm Yên đưa mắt nhìn qua, rồi lắc đầu đầy bất đắc dĩ. Hàm Yên nói:
"Tiểu Yến, chỉ là gốc cây khô bị tuyết phủ lên thôi mà, có chỗ nào giống người
tuyết đâu".
"Muội thấy giống mà".
Tiểu Yến không đồng tình. Nàng chỉ vào gốc cây bị tuyết phủ bên cạnh, phân
tích: "Tỷ xem, chỗ này là hai cái tai này. Chỗ này là cái cổ này. Còn chỗ này
thì chính là cái bụng...".
Phía sau, La Sương càng nghe thì trán càng nhăn lại. Nàng dứt khoát bảo: "Được
được. Gốc cây đó là người tuyết, được chưa?".
"Gốc cây là gốc cây, người tuyết là người tuyết, sao lại vừa gốc cây vừa người
tuyết?".
Tiểu Yến bĩu môi, chưa mấy vừa ý. Dẫu vậy, nàng cũng không "truy cứu" ở vấn đề
này nữa. Đơn giản là vì nàng đã vừa nhìn thấy một thứ khác thú vị hơn "ông
người tuyết" nhiều.
Ở phía xa xa, bên trong bụi rậm, có một đoá hoa màu đỏ đang nở, nổi bật hẳn
trên nền tuyết trắng, bắt mắt cực kỳ.
"Oa! Đó là Hồng Vô Lệ!".
"Tiểu Yến! Không được...".
La Sương thốt ra được bấy nhiêu thì đành im bặt. Cản ngăn mà làm gì nữa chứ?
Vị sư muội kia của nàng đã chạy đi hái hoa rồi a.
"Tiểu nha đầu này...".
Bên cạnh, Hàm Yên cũng cười khổ: "Sư tỷ, Tiểu Yến năm nay cũng chỉ mới mười
sáu tuổi, vẫn là một đứa trẻ".
"Đã mười sáu rồi thì trẻ trung gì nữa. Năm đó ta bằng tuổi nó đã cùng sư phụ
đi săn giết yêu tinh, vây bắt quái thú rồi".
La Sương thở ra một hơi: "Tất cả cũng do muội ấy được sư phụ cưng chiều quá".
"Thì... ai bảo muội ấy đáng yêu như vậy".
"Đáng yêu quá cũng không phải chuyện tốt".
La Sương tiếp lời, thần tình nghiêm túc lên hẳn: "Tu tiên giới vốn chẳng bình
yên, hôm nay lại càng phức tạp. Bắc Nguyên chúng ta những năm gần đây xảy ra
rất nhiều chuyện. Chỉ sợ rằng Tuyết Linh Cung chúng ta sớm muộn gì cũng...".
"Á...!!" La Sương mới nói tới đấy thì liền bị cắt ngang bởi một tiếng la thất
thanh, làm nàng biến sắc.
La Sương nàng nhận ra được. Thanh âm kia, nó là của sư muội nàng!
Một giây cũng chẳng dám chần chừ, La Sương, Hàm Yên vội vàng hướng nơi khởi
nguồn thanh âm chạy lại.
Chừng khi tới nơi...