Người đăng: PeaGod
...
"A a a a...!!".
"... a a a...!!".
"... a a a a...!!!".
...
Thanh âm thì vẫn như vậy, ngập tràn oán hận. Tuy nhiên lực lượng chứa đựng bên
trong thanh âm, hiện tại đã lớn hơn rất nhiều.
Nếu như lúc nãy, âm ba do Lăng Tiểu Ngư phát ra có thể nhanh chóng diệt sát tu
sĩ chân nhân cảnh sơ kỳ thì bây giờ, đến cả cấp bậc hậu kỳ cũng khó lòng cầm
cự được.
Không ngoa, đấy là sự thật. Gia Gia, Đồ Tam Nương, kiếm linh Thiên Tà, bọn họ
chính là những minh chứng rõ ràng nhất. Phòng hộ của bọn họ đã vỡ, thân thể
lẫn nguyên thần của bọn họ cũng đã chịu tổn thương. May nhờ có Chu Tước che
chở, nếu không, một kết quả tồi tệ hơn rất có thể đã xảy ra rồi.
"Mau rời khỏi đây!" Lòng mang ý tốt, Chu Tước quát giục mấy người Đồ Tam
Nương, Gia Gia.
Tự biết bây giờ, dù có là chân nhân hậu kỳ cũng bất quá như con sâu cái kiến,
tùy thời đều có thể nằm xuống, Đồ Tam Nương quyết đoán hướng cổ Gia Gia đánh
mạnh, làm nó ngất xỉu. Nó vừa xỉu xong, nàng liền đem nó và thi thể Lăng Ngọc
Yến cùng cao chạy xa bay.
Tương tự, kiếm linh Thiên Tà cũng ôm lấy thân xác của Chu Đại Trù nhanh chân
tháo chạy.
Lúc nãy, chính tai Thiên Tà nó đã nghe rành mạch. Chu Tước đã bảo rằng chủ
nhân của nó cũng chưa thực sự chết đi. Nguyên thần và bản nguyên sinh mệnh gì
kia đều vẫn còn bên trong thân thể. Nói cách khác, chủ nhân hắn có thể sẽ hồi
sinh trở lại.
Mang đi, đấy là việc phải làm.
Có điều là... Chu Tước, nàng lý đâu lại để mặc?
Chu Tước nàng ra tay che chở, đó là bởi Đồ Tam Nương là người, Gia Gia là
người, hay chí ít thì nàng đã thấy như vậy. Nhưng còn Chu Đại Trù...
Hắn là Thao Thiết, một hung thần đã tồn tại từ thuở sơ khai, thử hỏi Chu Tước
nàng làm sao có thể thả đi được?
Nên nhớ, xuôi cùng tuế nguyệt, Thao Thiết đã từng thôn phệ không biết bao
nhiêu sinh linh vô tội rồi đấy. Trong quá khứ, Chu Tước nàng đã tốn rất nhiều
công sức cũng vô phương tiêu diệt được kẻ địch bất cộng đái thiên này; hôm
nay, Thao Thiết còn chưa thức tỉnh, đang lúc suy yếu, rõ ràng chính là cơ hội
tốt nhất để ra tay.
Tâm ý đã hạ, Chu Tước không chần chừ thêm nữa, lập tức hướng kiếm linh Thiên
Tà đuổi tới. Ý định của nàng là trước diệt Thao Thiết, tiếp sau sẽ dốc toàn
lực đối phó với Lăng Tiểu Ngư - một sinh linh mà nàng vẫn chưa thể nhìn ra lai
lịch.
"Xoảng!".
"Xoảng!".
... Không may thay, ý định của Chu Tước, coi bộ sẽ khó mà thực hiện tiếp được.
Tại khoảnh khắc nàng vừa động thân di chuyển ấy thì ngay trước mặt, tiếng vỡ
vụn cũng liền vang lên.
Không gian, nó đang sụp đổ.
...
"Chuyện này...".
Nội tâm khiếp hãi, Chu Tước vội kiềm bước chân, gấp rút thoái lui.
Không lui sao được khi mà những vết nứt không gian cứ liên tiếp xuất hiện rồi
vỡ vụn?
Chu Tước nàng là thần điểu, điều ấy không giả. Thế nhưng một khi bị cuốn vào
những lỗ hổng thời không hỗn loạn kia, nàng muốn xoay sở được cũng chẳng dễ
dàng gì đâu.
...
"Đây là thứ lực lượng gì mà lại kinh khủng tới như vầy? Thậm chí có thể dễ
dàng phá vỡ thiên địa pháp tắc...".
Tới nước này thì Chu Tước buộc lòng phải để kiếm linh Thiên Tà mang Chu Đại
Trù đi. Thay vì tiếp tục truy đuổi, nàng quay đầu lại, hai mắt dán chặt vào
thân ảnh Lăng Tiểu Ngư - kẻ đã vừa tạo ra hàng tá những lỗ hổng không gian,
can thiệp vào thiên địa pháp tắc.
Nguyên thần Thao Thiết đã đại tổn, muốn tiêu diệt cũng chẳng tính khó khăn, có
thể tạm dời. Nhưng còn Lăng Tiểu Ngư...
"Nếu còn tiếp tục chỉ e thế giới này sẽ nguy mất".
"Không được! Ta phải ngăn hắn lại!".
Quyết tâm ngăn chặn Lăng Tiểu Ngư đem thế giới này tàn phá, thần điểu Chu Tước
cấp tốc biến trở lại nguyên hình.
Một tiếng phượng minh ngân lên, được bao bọc trong sắc đỏ, Chu Tước lao thẳng
về phía Lăng Tiểu Ngư.
Động thái ấy của nàng, cũng chả rõ Lăng Tiểu Ngư có nhận thức được hay không.
Chỉ thấy ở khoảnh khắc Chu Tước vừa tiếp cận thì từ cơ thể hắn, cỗ lực lượng
hai màu đen - trắng trộn lẫn kia bỗng đột ngột gia tăng gấp bội. Rồi... gấp
bội... gấp bội...
Khỏi phải nghĩ, với sự đề thăng chóng vánh ấy, Chu Tước không cách nào có thể
theo kịp được. Nàng đã cố gắng can thiệp, cố gắng dừng Lăng Tiểu Ngư lại,
nhưng sau cùng vẫn chỉ đành thất bại thoái lui.
Sức của Chu Tước nàng, thật sự là không đủ.
...
"Ư...!".
Đã biến về hình dạng nhân loại, Chu Tước đứng ở phía xa xa, một bên cố bình ổn
khí huyết nhộn nhạo trong người, đồng thời đưa mắt nhìn cột năng lượng khổng
lồ vươn đến tận thương khung, cõi lòng rúng động không thôi.
"Làm sao có thể... Làm sao có thể...".
"Trong thiên địa này làm sao có thể có một tồn tại kinh khủng tới như vậy
được... Kẻ này... thật ra là ai?!".