Người đăng: PeaGod
...
"Ríu rít...".
"Ríu rít...".
Sáng hôm sau, giữa chốn núi rừng hoang vu, trong thanh âm vang vọng của đám
chim hỉ thước, Chu Đại Trù cuối cùng cũng mở mắt ra.
Quá trình luyện hoá, nó đã kết thúc.
"Chủ nhân." - Chân to như cột, mắt lớn như miệng chén, trên đầu còn đính thêm
đôi sừng, trong hình hài hung ác ấy, kiếm linh Thiên Tà tiến lại gần, hỏi -
"Ngài cảm thấy thế nào?".
Hiểu rõ tâm tư của Thiên Tà, Chu Đại Trù trấn an: "Ngươi đừng lo, có linh đan
của sư phụ giúp ta bảo hộ tâm thần lại thêm ý chí bao năm qua ta ngày đêm tôi
luyện, thừa đủ để trấn áp được ma tính".
"Chủ nhân, ta không lo ngài bây giờ, điều ta sợ là khi ngài đi cứu Lăng Ngọc
Yến".
Chu Đại Trù trầm mặc. Hắn tự vấn hồi lâu thì nói: "Không sai, đúng là khi ta
sử dụng quá nhiều sức mạnh thì sẽ dẫn động ma tính. Nhưng nếu không vượt quá
giới hạn kia... sẽ ổn thôi".
"Lại nói, cao tầng tứ đại tông môn kia, tu vi cao nhất cũng bất quá chân nhân
cảnh hậu kỳ, so với sức mạnh ta nắm giữ vẫn có nhiều chênh lệch. Cho dù tính
luôn pháp bảo, thiết nghĩ cũng chưa đủ để tổn hại được ta đâu".
"Chủ nhân, sức mạnh của ngài Thiên Tà đương nhiên không dám hoài nghi, chỉ là
Thiên Tà ta cảm thấy... Chủ nhân, trong lòng ta có chút bất an".
"Đừng quá lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu".
...
Ngẩng đầu nhìn về phương nam, hướng Thiên Kiếm Môn, Chu Đại Trù bảo: "Thiên
Tà, bây giờ chúng ta sẽ lập tức đi cứu Yến cô cô".
"Chủ nhân, như vậy có phải hơi gấp?".
Họ Chu lắc đầu: "Sức mạnh của bản thân tới đâu, ta biết rất rõ. Bao nhiêu đây
là đủ rồi".
"Thêm nữa... Thiên Tà, ta không thể để thời gian kéo dài. Tiểu Ngư hắn là
người trọng tình trọng nghĩa, đối với Yến cô cô hết mực yêu quý. Nói không
chừng hắn sẽ rất nhanh liền chạy tới Thiên Kiếm cứu người".
"Vì vậy nên chủ nhân muốn sớm đem Lăng Ngọc Yến cứu ra".
Thiên Tà nói tiếp: "Chủ nhân, ta hiểu rồi. Lát nữa khi đối đầu với tứ đại tông
môn, chủ nhân ngài cứ phóng tay hành động, phần Lăng Ngọc Yến cứ giao cho ta
giữ".
"Cảm ơn ngươi, Thiên Tà".
"Chủ nhân, hà tất nói câu ân nghĩa. Ta là bảo kiếm của ngài".
Chu Đại Trù gật nhẹ hai cái, đến khi quay nhìn hướng Thiên Kiếm Môn thì thần
tình trang nghiêm lên hẳn.
"Thiên Tà, xuất phát!".
"Tuân lệnh chủ nhân!".
...
Để tránh xảy ra điều bất trắc, Chu Đại Trù đã quyết định ra tay ngay. Hắn
không muốn đợi thêm khi mà sức mạnh đã có. Đợi chờ là không cần thiết. Còn như
âm thầm hành động...
Hiệu quả sao?
Kể từ thời điểm Yến cô cô bị bắt giữ, đưa lên Hình Đài thì cao tầng tứ đại
tông môn đã tập trung sự chú ý, tùy thời đều có thể ra "nghênh đón" rồi. Muốn
qua mặt? Bọn họ cũng đâu phải loại tép riu, rau cỏ.
Ban ngày hay ban đêm, quang minh tiến vào hay ám muội mà đi, thời khắc nào thì
cũng đều như nhau cả thôi.
Đây là thế giới tu sĩ, chẳng phải phàm nhân.
...
Một người một kiếm, Chu Đại Trù cứ vậy mà bay thẳng tới Kim Kiếm Phong. Do là
chân truyền đệ tử nên ở mấy cửa đầu, đệ tử Kim Kiếm không có ai dám ngăn cản.
Tuy nhiên, lúc Chu Đại Trù lên tới đỉnh núi thì khác. Ở đây, có một đám đệ tử
đã đứng ra chắn lối.
"Chu Đại Trù, đứng lại!".
Trình Thái - kẻ đứng đầu đội ngũ - bước ra nói: "Chưởng môn có lệnh, phàm
những ai không phận sự thì không cho phép tiến vào!".
"Không phận sự?".
Nét mặt lạnh lùng, Chu Đại Trù hỏi lại: "Thế nào là không phận sự?".
"Không phải đệ tử Kim Kiếm Phong, không giữ cương vị phong chủ." Trình Thái
nói.
...
Chu Đại Trù im lặng mấy giây, kế đó thì...
"Ha ha...".
... hắn cười.
Tiếng cười của hắn, xét ra khá nhỏ. Nhưng ý tứ, nó mới là điều đáng nói. Đó là
khinh thị. Đó là mỉa mai.
"Kim Kiếm Phong các người bắt sư phụ ta, giam Yến cô cô của ta, vậy mà lại bảo
ta không phận sự".
"Không phận sự sao? Thế thì để ta cho thấy 'phận sự' của mình!".
Mắt thấy Chu Đại Trù có ý làm càn, Trình Thái dứt khoát thúc động linh lực,
toan xuất thủ thì...
"Ong!".
Từ nơi đối diện, một cỗ uy áp kinh khủng bất chợt nổi lên, đem cả đám người
bọn hắn chấn bay. Trừ hắn, toàn bộ đều bất tỉnh.
"Nhiêu đây 'phận sự', đủ rồi chứ?".
...
Chu Đại Trù lần này đúng là đã chẳng màng chi nữa. Hắn đã thực sự bộc lộ sức
mạnh của mình, bất chấp nó sẽ đưa đến những hoài nghi, thậm chí... một chứng
cứ khẳng định.
Đây... là vì huynh đệ. Là vì lời hứa...
Lẽ tất nhiên, cái tâm tư này của hắn, Kim Kiếm Phong sẽ không người thấu hiểu.
Một chút đồng tình cũng không, được phân công coi giữ Hình Đài, Tô Đông Vũ vừa
trông thấy Chu Đại Trù xông vào thì liền xuất động linh kiếm.
"Chu Đại Trù, không được làm càn!".
"Tô Đông Vũ".
"Chu Đại Trù, ngươi thật to gan, lại dám xông vào cấm địa!".
Nhẹ nhàng hơn, kế bên Tô Đông Vũ, Đồ Tự cau mày: "Đại Trù, đệ có biết mình
đang làm gì không? Còn không mau thu tay nhận tội".
...
"Tội?".
Chu Đại Trù càng nắm chặt bảo kiếm hơn: "Muốn cứu một người vô tội lại là tội
ư?".
"Chu Đại Trù...".
"Không cần nhiều lời!".
Chu Đại Trù lớn tiếng: "Hôm nay các người đừng hòng cản được ta!".
"Cuồng đồ!".
Mắt loé hàn quang, Tô Đông Vũ chẳng nhiều lời thêm nữa, động thủ luôn.
Nhiều năm qua, Trúc Kiếm Phong đã luôn là cái gai trong mắt hắn. Lăng Tiểu
Ngư, Lăng Thanh Trúc, Chu Đại Trù, đối với ba cái tên này Tô Đông Vũ hắn thật
là muốn giẫm đạp ghê lắm.
Lăng Tiểu Ngư thì thôi không nói, đối phương sớm đã ở ngoài Thiên Kiếm Môn.
Phần Lăng Thanh Trúc, nàng hiện đang bị giam giữ. Chỉ còn lại Chu Đại Trù...
Rất lâu rồi Tô Đông Vũ hắn đã nung nấu ý định dạy dỗ Chu Đại Trù một bài học,
tiếc là bấy lâu vẫn chưa có cơ hội. Hôm nay cái gai trong mắt này lại chạy tới
Kim Kiếm Phong làm càn, thật đúng là...
Cơ hội trời ban!
Kháng lệnh chưởng môn tội đã không nhẹ, cộng thêm việc đả thương đồng môn
nữa... Tội càng thêm tội, cho dù bây giờ Tô Đông Vũ hắn có nặng tay một chút,
thiết nghĩ trưởng bối cũng sẽ chẳng ai nói gì.
"Chu Đại Trù, đây là ngươi tự tìm".
Tâm sinh ác độc, vì muốn tránh cho Đồ Tự kịp thời can ngăn, Tô Đông Vũ vừa ra
tay đã liền là thủ đoạn lôi đình. Linh kiếm rực sáng kim quang, hắn dồn đại
lượng linh lực chém xuống Chu Đại Trù.
Với một kiếm chứa đựng uy năng khiếp người này, Tô Đông Vũ hắn hoàn toàn tin
tưởng sẽ đủ để khiến cho Chu Đại Trù phải trọng thương ngay tức khắc.
Nên nhớ, Tô Đông Vũ hắn đã là chân nhân trung kỳ. Còn Chu Đại Trù? Mới chỉ ở
cảnh giới chân nhân sơ kỳ mà thôi.
...
Ý tứ là vậy. Tô Đông Vũ đã ác tâm tính toán, muốn nhân cơ hội mà đường đường
chính chính dạy bảo Chu Đại Trù. Nhưng, hắn sai rồi. Cái gai trong mắt này của
hắn, nó nào có dễ nhổ.
Thần thái chả có tí gì gọi là e sợ, Chu Đại Trù đứng yên ngay đó, miệng quát:
"Cút!".
Chỉ duy nhất một tiếng rồi thôi, Chu Đại Trù đã chẳng làm ra thêm hành động
nào khác nữa. Thế nhưng... một tiếng quát này, nó đã làm cho người ta phải
kinh ngạc. Đương nhiên là cả khiếp sợ nữa.
Kiếm của Tô Đông Vũ, nó chính là vừa mới bị tiếng quát của Chu Đại Trù phản
lại. Riêng phần mình, Tô Đông Vũ hắn cũng đã bị chấn bay. Thương tích nặng nhẹ
ra sao thì chưa biết, chỉ thấy giờ phút này, khi hắn cố gượng dậy thì khoé
miệng lập tức trào máu tươi.