Người đăng: PeaGod
(Chương trước có bổ sung thêm tầm hai trăm chữ, từ khoảng 1k6 lên khoảnh 1k8,
bạn nào chưa đọc thì có thể xem lại cho trọn vẹn. Cũng không quan trọng gì
lắm, chán ngắt. Có thể bỏ qua luôn cũng được.
À, chắc chương sau náo loạn Hình Đài...)
...
Đã có vùng vẫy, cố gắng thi triển thần thông, nhưng vô ích vẫn hoàn vô ích.
Nói gì thủ đoạn, đến chân nguyên, linh lực đám nhện yêu còn chả thôi động được
nữa là. Giống như cơ thể của các nàng, chúng đang bị giam trong một chiếc lồng
chật hẹp vậy.
Nài nỉ, van xin, đấy là những điều mà đám nhện yêu sẽ làm. Nếu còn được chút
tự do. Đáng tiếc, tự do của các nàng, tám người như một, đều mất cả rồi. Hy
vọng duy nhất của các nàng bây giờ chỉ còn trông cậy ở lòng trắc ẩn của Chu
Đại Trù. Mà Chu Đại Trù thì...
Thiện tâm, hắn vẫn còn đấy. Nhưng nó sẽ không thể dành cho đám nhện yêu này
được. Các nàng là ai chứ?
Chỉ cần cứu được Yến cô cô, giữ tròn lời hứa với huynh đệ, Chu Đại Trù hắn dẫu
thành ác nhân cũng cam!
Vẻ dữ dằn có tăng không giảm, thông qua bảy cánh tay màu đen do lực lượng hoá
thành, sau một hồi đem chân khí của đám nhện yêu thu lấy, Chu Đại Trù bất ngờ
đem các nàng ném mạnh lên không trung. Tất nhiên, vị "tam tỷ" bị bắt giữ đầu
tiên cũng chịu chung hoàn cảnh, đều bị ném đi.
Thả?
Là trước thả sau ăn. Đúng theo nghĩa đen.
Chỉ thấy Chu Đại Trù há miệng, hét lên một tiếng. Tức khắc, từ trong miệng
hắn, một cỗ hấp lực kinh khủng phát ra, đem đám nhện yêu còn chưa kịp hoàn hồn
hút lấy.
Trong cảnh thập tử vô sinh, chẳng đường tẩu thoát, đám nhện yêu đã vô cùng
hoảng loạn. Các nàng cố dùng chút sức lực cuối cùng để bay ra, để cầu cứu.
Nhưng... vô ích.
"Không...!".
"Cứu ta!".
"Á...! Không...!".
...
Những tiếng hét thảm cứ vậy mà nối nhau vang lên. Sau mỗi lần, trong đám nhện
yêu lại có một người bị Chu Đại Trù nuốt vào trong bụng.
Diễn tả thì lâu, tuy nhiên thực tế, mọi thứ lại xảy ra mau lẹ hơn rất nhiều.
Tính từ lúc Chu Đại Trù há miệng thi triển thần thông cho tới khi nữ yêu nhền
nhện cuối cùng bị nuốt chửng, thời gian cũng bất quá hai ba nhịp thở. Rất ư
chóng vánh.
...
"Ha a a a...".
Chu Đại Trù thu pháp, thở mạnh một hơi. Tiếp đấy, hắn thả ra thần thức để quan
sát, tìm kiếm...
Tầm chục giây sau.
Họ Chu mở ra hai mắt, một lời không nói đã tung người lên không trung, nhắm
phương bắc bay đi.
"Chủ nhân...".
Phía sau, lúc thân ảnh Chu Đại Trù vừa khuất thì một giọng trầm thấp cất lên.
Thanh âm này, nó không phải của người, cũng không phải của yêu. Thiên Tà, hắn
chỉ là một kiếm linh...
Dõi mắt trông theo phương vị họ Chu, kiếm linh Thiên Tà chẳng hiểu sao lại
bỗng thở dài.
Là do thất vọng? Hay vì cảm thương?
Không ai biết, ngoại trừ chính Thiên Tà. Mà Thiên Tà hắn thì... hẳn sẽ không
chủ động nói ra. Hắn chỉ là một kiếm linh thôi...
Nhẹ lắc đầu, Thiên Tà xếp lại tâm tư. Nhập vào bên trong thanh bảo kiếm, dựa
vào cảm ứng mà lần theo dấu vết Chu Đại Trù...
...
Đêm ấy Chu Đại Trù đã giết đi không ít yêu loại. Có tinh, có quái. Và dĩ nhiên
là toàn bộ số tinh quái ấy, hết thảy đều bị đưa vào trong bụng Chu Đại Trù
hắn, bị hắn hấp thụ.
Đó là máu tươi, là thịt sống - những thứ mà Chu Đại Trù hắn cần để huy động
sức mạnh Thao Thiết tiềm ẩn trong người mình.
Ác?
Cứ cho là. Nhưng, Chu Đại Trù hắn có lựa chọn khác ư?
Hắn không thấy.
Yến cô cô đã bị đưa đến Hình Đài, sư phụ Lăng Thanh Trúc của hắn hiện cũng đã
bị Cơ Thành Tử giam giữ, còn ai có thể giúp được nữa đây?
Lâm Chí Viễn, Mộng Kiều, bọn họ có lòng nhưng sức thì lại quá yếu.
Lăng Tiểu Ngư ư?
Không. Chu Đại Trù hắn không thể đợi Lăng Tiểu Ngư tới cứu Yến cô cô được. Một
khi Lăng Tiểu Ngư hắn tới, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra?
Danh môn chính phái, Chu Đại Trù hắn đã chẳng còn có thể tin được nữa rồi.
Không người có thể giúp, lại càng không muốn để huynh đệ mình gặp nguy hiểm,
vì vậy cho nên Chu Đại Trù hắn phải tự thân gánh vác. Cứu Yến cô cô, đó là
trách nhiệm của hắn...
"Tiểu Ngư, ta đã hứa là sẽ hết lòng chăm sóc, bảo hộ cho Yến cô cô. Ta sẽ
không phụ đâu".
"Năm đó, huynh đệ ngươi có thể vì ta mà gánh oan tội tình thì hôm nay, Chu Đại
Trù ta há lại không thể vì Yến cô cô làm ra chút việc... Cho dù có phải chống
lại toàn thể chính giáo thiên hạ, thậm chí bại lộ thân thế Thao Thiết đi nữa,
Chu Đại Trù ta cũng chẳng màng".
"Huynh đệ, ngươi phải đợi ta. Sư huynh ta nhất định sẽ đưa Yến cô cô hoàn hảo
vẹn nguyên đến gặp ngươi".
Chu Đại Trù siết chặt nấm tay, tự nguyện với lòng. Rồi tiếp đấy, đợi cho tâm
tình lắng dịu lại, hắn lập tức ngồi luôn xuống đất.
Từ bên trong giới chỉ, hắn lấy ra một chiếc bình ngọc nho nhỏ, trút hẳn ba
viên đan dược, cho hết vào miệng. Nuốt xong, hắn nhanh chóng điều động linh
lực, tiến hành điều tức, luyện hoá...