Người đăng: PeaGod
...
Chiều hôm đó.
Cách mái nhà tranh một đoạn, ở cạnh bên một đám cỏ xanh mướt, Lăng Tiểu Ngư
đang lặng lẽ ngồi nhìn. Đối tượng cũng chả đâu xa, ngay trước mắt hắn thôi.
Là hai ngôi mộ, đơn sơ nhưng sạch sẽ gọn gàng. Có thể thấy chúng vẫn thường
xuyên được người trông nom, lau dọn...
Giữa làn khói hương phiêu đãng lượn lờ, cuối cùng một giọng nói cũng cất lên
để xua tan đi bầu không khí trầm lắng u buồn: "Tiểu Ngư, giấy đã đốt xong,
hương cũng sắp tàn, chúng ta nên về thôi".
"Cô cô, người hãy về trước. Con muốn ở đây thêm một lát nữa".
"Được rồi. Vậy để cô cô về nhóm lửa làm cơm. Con nhớ về sớm nhé".
"Vâng, cô cô".
...
...
"Sột soạt...".
Lăng Ngọc Yến đi được một lúc thì phía sau lưng Lăng Tiểu Ngư, một cô gái khác
đã xuất hiện. Nàng bước không nhanh nhưng tạo ra thanh âm vừa đủ để cho người
phía trước nhận ra sự hiện diện của mình. Hẳn là cố tình.
Và, như nàng muốn, Lăng Tiểu Ngư đã quay đầu nhìn lại.
"Tiểu Ngọc, ngươi về hồi nào vậy?".
Cùng với câu nói, Lăng Tiểu Ngư cũng nhanh chóng đứng lên, hướng Dương Tiểu
Ngọc tiến lại.
Có một điều buộc phải công nhận, đó là so với cách đây hơn mười năm, Dương
Tiểu Ngọc bây giờ quả như đã biến thành một con người khác. Không chỉ đơn
thuần ở sự trưởng thành, thay đổi hình tướng. Cái cốt yếu và đáng đề cập nhất
ở đây chính là phong thái, khí chất.
Nếu như Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù vẫn bảo lưu phần lớn cái nét cá biệt năm
xưa - một kẻ lanh lợi ba hoa trong khi một người lại thật thà kiên định - thì
Dương Tiểu Ngọc, nàng đã hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của quá khứ. Hiện tại,
thấy được ở nàng là điều gì đó... rất "siêu phàm thoát tục".
Cao nhân? Cũng có phần giống.
"Tiểu Ngư...". - Trên khuôn mặt xinh đẹp hiếm hoi mới nở một nụ cười nhàn
nhạt, trong bộ trường y thiên thanh ngực thêu ba đường sóng nước uốn lượn,
Dương Tiểu Ngọc tiếp tục bước đi. Vừa đi vừa hồi đáp Lăng Tiểu Ngư - "Ta vừa
về ban nãy".
"Sao ngươi biết ta ở ngoài này? Là cô cô nói cho ngươi biết hả?".
"Không có".
Trái với suy đoán của Lăng Tiểu Ngư, Dương Tiểu Ngọc lắc đầu: "Mới rồi ta có
qua nhà tìm ngươi nhưng không thấy, đoán là ngươi ở ngoài này nên mới đi ra.
Hmm, trên đường có gặp Yến cô cô".
"Ra là vậy".
Lăng Tiểu Ngư gật gù, rất thản nhiên nắm lấy tay Dương Tiểu Ngọc, dắt nàng đi
về phía mộ phụ mẫu.
"Tiểu Ngọc, đến rồi thì ở đây cùng ta trò chuyện một lát. Cũng một năm rồi
chúng ta chưa gặp nhau".
...
Bên hông phần mộ người quá cố, cạnh đám cỏ xanh, Lăng Tiểu Ngư đã ngồi nhìn
người bạn thanh mai trúc mã của mình cả một đỗi lâu rồi mới nhận xét: "Tiểu
Ngọc, ngươi hình như có cao lên một chút".
"Xuy...".
Vốn đang chờ đợi, Dương Tiểu Ngọc nghe xong thì nhất thời khó nhịn hé môi bật
ra một tiếng. Nàng cảm thấy có chút buồn cười.
Từ nãy giờ trông thấy Lăng Tiểu Ngư săm soi mình, nàng cứ ngỡ hắn sẽ nói ra
một câu nào đó khác cơ. Ví như... "Ngươi xinh đẹp hơn trước nhiều" chẳng hạn.
Ai dè...
"Ngươi hình như có cao lên một chút", vậy ra trong mắt Lăng Tiểu Ngư hắn,
chiều cao còn quan trọng hơn dung mạo?
"Tiểu Ngư, bộ từ trước tới giờ, mỗi lần gặp nhau ngươi đều chỉ để ý mỗi việc
ta đã cao thêm được bao nhiêu thôi à?".
"Hmmm... Cũng không phải."
Mang theo chút mong đợi, Dương Tiểu Ngọc hỏi tiếp: "Tiểu Ngư, vậy ngoài chiều
cao của ta, ngươi còn để ý tới gì nữa?".
"Tóc ngươi dài hơn này".
"Gì nữa?".
"Da ngươi cũng trắng hơn".
"Còn gì nữa?".
"Hmm... Ngực cũng lớn hơn".
Dương Tiểu Ngọc: "...".
Nàng thật là không biết phải nói sao. Nếu như câu vừa rồi do một tên nam nhân
nào khác thốt ra, chắc chắn Dương Tiểu Ngọc nàng sẽ cảm thấy khó chịu, thậm
chí có khả năng động tay động chân ngay. Nhưng là Lăng Tiểu Ngư thì...
Nàng biết, hắn chẳng có ý trêu ghẹo hay vui đùa gì, tất cả đều là thật tâm trả
lời, thấy sao nói vậy.
"Haizz... Hắn vẫn ngốc hệt như ngày nào...".
Ngầm thở dài, Dương Tiểu Ngọc hắng giọng, cố tình bày ra bộ mặt không vui:
"Tiểu Ngư, bộ ở trước mặt những người con gái khác, ngươi cũng sẽ nói như thế
à?".
"Nói cái gì?" Lăng Tiểu Ngư hơi nghi hoặc. Hắn thật vẫn chưa biết mình đã làm
gì khiến cho Dương Tiểu Ngọc khó ở.
Có điều, hắn rất nhanh liền biết...
"Thì câu ngươi vừa nói. Ngươi bảo ngực ta...".
Dương Tiểu Ngọc nói tới đấy thì ngưng, chuyển ý: "Ngươi không biết đó là mấy
lời rất tế nhị sao? Người ta nghe được lại tưởng ngươi đang săm soi, quấy rối
đấy".
Như chợt nghĩ đến điều gì, Dương Tiểu Ngọc ném cho người bạn thanh mai trúc mã
của mình một ánh nhìn có chút hung hăng bất thiện, truy hỏi: "Tiểu Ngư, ở
trước mặt Mộng Kiều sư tỷ của nguơi, ngươi có từng nói ra mấy câu tương tự như
thế không?".
Mặc dù không hiểu tại sao Dương Tiểu Ngọc lại bỗng lôi sư tỷ Mộng Kiều của
mình vào nhưng Lăng Tiểu Ngư vẫn rất thành thật lắc đầu: "Không có. Trước nay
Mộng Kiều sư tỷ đâu có bao giờ hỏi ta giống như ngươi".
"Vậy nếu nàng hỏi? Lẽ nào ngươi cũng thành thật nói là... nói là ngực nàng ấy
lớn hơn, chân nàng ấy dài hơn, những câu tương tự?".
"Chắc chắn sẽ không". - Lăng Tiểu Ngư quả quyết - "Kể từ lần đầu tiên ta gặp
Mộng Kiều sư tỷ cho đến bây giờ, sư tỷ vẫn luôn giữ nguyên hình dáng xinh đẹp
cân đối như thế...".
Xinh đẹp?
Nguyên cả một câu dài, cuối cùng đọng lại trong tâm trí Dương Tiểu Ngọc chỉ có
đúng hai chữ. Chẳng biết đã là lần thứ mấy, nàng hỏi: "Còn ta thì sao? Có xinh
đẹp không?".
"Tiểu Ngọc, ngươi đương nhiên là xinh đẹp".
"Vậy so với Mộng Kiều sư tỷ kia của ngươi thì thế nào? Ai xinh đẹp hơn?".
"Cái này...".
"Không cho ngươi nghĩ. Mau trả lời đi".
Trước sự thúc giục của ai kia, Lăng Tiểu Ngư đành phải mau chóng đưa ra lựa
chọn. Sau khoảng khắc cân đo ngắn ngủi, rốt cuộc hắn đã nghiêng về phía Dương
Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc, ừm... so với Mộng Kiều sư tỷ thì da ngươi trắng hơn một
chút, tóc ngươi đen và suông mượt hơn một chút, ngực cũng... Hừm, tóm lại là
ngươi xinh đẹp hơn một chút".
"Chỉ một chút thôi sao?".
Liếc thấy cô gái bên cạnh có vẻ chưa mấy hài lòng, Lăng Tiểu Ngư tăng thêm:
"Nhiều hơn một chút".
"Nhiều hơn một chút là bao nhiêu?".
"Thì... là nhiều hơn một chút".
"Hì...".
"Tiểu Ngọc, sao ngươi lại cười?".
"Không có gì".
...
...
Màn đối đáp, kẻ hỏi người thưa ban nãy, nó đã khép lại như thế, bằng một nụ
cười vừa ý hết sức hiếm hoi của Dương Tiểu Ngọc. Và tất nhiên là trong cả sự
thắc mắc của Lăng Tiểu Ngư.
Nhưng, dù đấy có là gì đi nữa thì hiện chúng đều đã trôi qua. Lúc này, câu
chuyện đã chuyển sang hướng khác; tâm tình của mỗi người, nó cũng đã thay đổi.
Dưới ánh mắt hâm mộ của Lăng Tiểu Ngư, từ chiếc giới chỉ màu ngọc bích đang
đeo trên tay, Dương Tiểu Ngọc lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ. Nàng đưa qua cho
hắn, bảo: "Tiểu Ngư, tặng ngươi".
"Tiểu Ngọc, là gì vậy?".
"Ngươi mở ra xem đi".
Y lời hảo bằng hữu, Lăng Tiểu Ngư đem hộp gỗ mở ra thì thấy bên trong có một
viên đan dược. Nó không lớn lắm, chỉ bằng tầm hạt đậu, có màu đen giống y như
mực.
"Viên đan dược này... Linh khí toả ra thật nồng đậm".
Ngẩng đầu lên, Lăng Tiểu Ngư hơi ngần ngại: "Tiểu Ngọc, viên đan dược này chắc
hẳn phải rất quý giá. Ta thật không dám nhận...".
"Có cái gì mà không dám nhận?". - Lăng Tiểu Ngư còn chưa nói hết thì đã bị
Dương Tiểu Ngọc gạt đi - "Tiểu Ngư, ta với ngươi là hảo bằng hữu, là bạn thanh
mai trúc mã, ta không cho phép ngươi nói thế".
"Ta không cần biết. Viên đan dược này ngươi dù muốn hay không cũng phải nhận.
Nếu ngươi từ chối thì từ đây về sau ta sẽ cắt đứt quan hệ cùng ngươi".
"Tiểu Ngọc...".
"Thế nào? Ngươi nhận hay là không nhận?".
Uy hiếp. Rõ ràng là uy hiếp. Lăng Tiểu Ngư biết, nhưng chẳng thể từ chối được.
Đây là tâm ý của bằng hữu, hắn làm sao nỡ...
Có phần bất đắc dĩ, hắn rốt cuộc thoả hiệp: "Được rồi, ta sẽ nhận".
"Phải vậy chứ".
...
"Tiểu Ngọc, đây là đan dược gì? Trông nó có vẻ đặc biệt".
Vốn muốn từ chối nhưng cuối cùng vẫn phải nhận, giờ nhận xong, Lăng Tiểu Ngư
lại không thể không hỏi. Hắn cần được biết.
Và lẽ đương nhiên, Dương Tiểu Ngọc chẳng có lý gì lại từ chối trả lời.
"Tiểu Ngư". - Nàng hồi đáp - "Đây chính là Thiên Cơ Đan".
"Thiên Cơ Đan?".
Lăng Tiểu Ngư trố mắt: "Tiểu Ngọc, ngươi... ngươi vừa bảo viên đan dược này là
Thiên Cơ Đan - thứ có thể đề thăng tỉ lệ đột phá cảnh giới vấn đỉnh của tu sĩ
trúc cơ lên bốn thành?".
"Ừm, chính là nó".
Có được lời xác nhận, Lăng Tiểu Ngư càng thêm khó lòng bình tĩnh. Không giống
sư huynh Chu Đại Trù của mình, thường ngày Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn hay tra cứu
điển thư, cổ tịch, cộng thêm thỉnh thoảng lại được Lăng Thanh Trúc chỉ điểm
nên đối với đan dược, hắn ít nhiều cũng có chút kiến thức.
Thiên Cơ Đan, cái danh tự này, hắn biết rất rõ. Chẳng ngoa khi bảo rằng trong
tất cả các loại linh đan dược thủy cần thiết dành cho tu sĩ trúc cơ, nó chính
là loại hữu ích và trân quý nhất. Chí ít thì ở thời đại ngày nay là như vậy.
Bộ dạng khó nghĩ, Lăng Tiểu Ngư cúi xuống xem đan dược rồi lại ngẩng lên nhìn
Dương Tiểu Ngọc, đang toan mở miệng thì bên cạnh, Dương Tiểu Ngọc đã biết ý mà
cướp lời.
"Tiểu Ngư, đừng nói với ta là ngươi muốn trả lại đấy".
Nàng bồi thêm: "Nếu ngươi thực hoàn trả thì ta sẽ nhận, nhưng mà... Như lúc
nãy ta đã có nói, sau này chúng ta sẽ không còn là bằng hữu nữa".