Người đăng: PeaGod
"Có phải hoang đường hay không, Lăng phong chủ khẳng định e còn quá sớm".
Bên cạnh Ân Diệt, Ân Hồng nhìn Lăng Thanh Trúc, nói tiếp: "Như Trương cung chủ
nói, dùng tri thức của thời đại này đúng khó lý giải, tuy nhiên, cơ duyên xa
xưa thì đâu hẳn".
"Giả sử sau lần đột ngột biến mất năm đó, Lăng Tiểu Ngư thật đã gặp được đại
cơ duyên, nhận được truyền thừa hoặc là một loại chí bảo uy năng vô thượng nào
đấy, chẳng hạn pháp bảo không gian, có thể để cho người tiến vào tu luyện, bên
trong năm mười năm nhưng bên ngoài thời gian chỉ mới một ngày... Như vậy,
thành tựu của Lăng Tiểu Ngư cũng không có gì khó lý giải cả".
"Pháp bảo không gian, năm mười năm bên trong chỉ bằng một ngày bên ngoài? Trí
tưởng tượng của Ân Hồng ngươi cũng không khỏi quá phong phú rồi." Lăng Thanh
Trúc khó chịu ra mặt.
Nàng hừ khẽ, rồi vấn: "Vậy ta hỏi ngươi. Năm đó, thời điểm Lăng Tiểu Ngư biến
mất, hắn bất quá chỉ là một phế nhân, cứ cho lấy được chí bảo như ngươi nói,
cứ cho đan điền đã được chữa trị, thế thì sao? Hắn làm sao có được pháp môn
của Phật - Đạo - Ma tam hệ để mà tu luyện? Nên nhớ, những gì quỷ diện nhân đã
dùng, hết thảy đều là đạo thuật cao cấp bí truyền".
Trước mấy lời chất vấn nọ, Ân Hồng mới đầu đúng có hơi khó nghĩ. Nhưng sự suy
tư, nó cũng chẳng kéo dài quá lâu.
Chân mày dãn ra, Ân Hồng hồi đáp: "Lăng phong chủ nói đúng, nếu chỉ một mình
Lăng Tiểu Ngư thì quả rất khó có khả năng lấy được những pháp môn bất truyền
mà tu luyện. Thế nhưng... Lăng phong chủ, ngươi hình như đã quên mất một điều:
Lăng Tiểu Ngư, hắn vốn chẳng một mình".
Nghe tới đây, tâm tư Lăng Thanh Trúc liền máy động. Những người khác, bọn họ
cũng là như vậy, đều đang suy nghĩ.
Cuối cùng, thay mặt cho tất cả, Cơ Thành Tử hướng Ân Hồng, nói ra suy đoán:
"Ân Hồng đạo hữu, ý của đạo hữu có phải đang đề cập tới người thần bí năm đó
đã đem Lăng Tiểu Ngư rời khỏi Thiên Kiếm Môn ta?".
"Không sai." Ân Hồng gật đầu xác nhận.
Nàng nhìn lên Cơ Thành Tử, nói tiếp: "Cơ chưởng môn, xin hỏi năm đó, có phải
Lăng Tiểu Ngư đã biến mất mà chẳng lưu lại chút dấu vết gì, thậm chí các trận
pháp, cấm chế xung quanh cũng chưa hề có dấu hiệu bị tác động?".
Cơ Thành Tử gật đầu: "Đúng là như vậy".
Ân Hồng chốt hạ: "Có thể vô thanh vô tức đi vào ngục thất của Kim Kiếm Phong
rồi mang Lăng Tiểu Ngư đi mà chẳng để lại chút dấu vết gì, rõ ràng, đây không
phải thủ đoạn của người bình thường. Tu vi kẻ kia chắc chắn cực cao...".
"Mọi người thử nghĩ, nếu vị cao nhân này đã có thể dễ dàng mang đi một người
đang bị giam giữ giữa bao nhiêu là trận pháp, cấm chế, vậy thì một hai cuốn cổ
thư, ngọc giản, há lại khó sao chép, thậm chí đoạt lấy?".
Cơ Thành Tử, Phổ Minh thần tăng, Trương Dĩnh - Tần Ngọc, tất cả lâm vào trầm
mặc.
Thân là kẻ đứng đầu môn phái, bọn họ lý đâu lại chẳng nhìn ra tầm quan trọng
của vấn đề?
Một quỷ diện nhân thôi đã đủ khó đối phó, nay lại thêm một thần bí nhân...
...
"A di đà phật".
Ở hàng ghế bên phải, trên chiếc ghế thứ năm tính từ trên xuống, Phổ Minh thần
tăng là người đầu tiên cho ý kiến: "Những gì Ân Hồng đạo hữu nói không phải
không có lý. Nếu năm đó vị cao nhân kia đã có thể vô thanh vô tức tại Thiên
Kiếm Môn mang đi một người thì cũng có thể ở Lam Yên Tự, Cửu Hoa Cung, thậm
chí là Tam Tiên Đảo lấy đi một vật. Chuyện Lăng Tiểu Ngư biết được pháp môn
của Phật - Đạo - Ma ba nhà, hoàn toàn có cơ sở để giải thích".
"Phổ Minh đại sư nói không sai." - Ghế thứ tư, cũng hàng bên phải, Tần Ngọc
tán đồng - "Chuyện Lăng Tiểu Ngư là quỷ diện nhân, chúng ta hoàn toàn tin
được".
Tiếp sau, Trương Dĩnh, Ân Diệt cũng nói lời đồng thuận. Hết thảy đều nghiêng
về một phía, trừ một người...
Lăng Thanh Trúc, nàng vẫn chưa tin, hay đúng hơn là... nàng chưa muốn tin.
Hôm nay, Lăng Tiểu Ngư đúng đã không còn là đệ tử Thiên Kiếm Môn nữa, tuy
nhiên, đó là Thiên Kiếm Môn. Riêng với nàng, Lăng Tiểu Ngư vẫn là người của
Trúc Kiếm Phong. Từ trong thâm tâm, Lăng Thanh Trúc nàng vẫn xem hắn là đệ tử.
Nàng tin hắn, tin bản tính thiện lương của hắn.
Cướp của, giết người, thái bổ nữ nhân,..., đấy đâu phải những chuyện mà đệ tử
nàng có khả năng làm ra đến?
...
Lăng Thanh Trúc là vậy, vẫn còn nặng lòng tin tưởng. Cũng giống như hơn mười
năm về trước. Bất kể ai nói gì, nàng vẫn tin Lăng Tiểu Ngư không phải một tên
phản đồ, rằng hắn có nỗi khổ. Dù hắn không nói...
Còn nhớ, thời điểm hồi tỉnh, khi nghe tin đồ nhi biến mất, Lăng Thanh Trúc
nàng đã lo lắng biết bao nhiêu. Đôi lúc, nàng thậm chí còn ngờ vực cả Cơ Thành
Tử, còn âm thầm dò xét Đồ Tự để xác nhận mọi chuyện.
Ai biết được rằng hơn mười năm Lăng Tiểu Ngư bặt vô âm tín cũng là hơn mười
năm Lăng Thanh Trúc nàng lặng lẽ ngóng trông? Ngờ vực, tiếc nuối, và cả tự
trách...
Ở Trúc Kiếm Phong nàng hy vọng đồ nhi sẽ có ngày trở lại, để nàng có thể hỏi
hắn là... "Tại sao?".
Hơn mười năm rồi Lăng Thanh Trúc nàng chờ đợi, ngóng trông tin tức, nhận được
lại là như vầy ư?
Lăng Tiểu Ngư - đồ nhi của nàng - đã biến thành quỷ diện nhân - một ma nhân
gieo đầy tội ác?
Không. Lăng Thanh Trúc nàng không chấp nhận. Nàng không tin được.
Cố duy trì vẻ trấn định trên khuôn mặt, Lăng Thanh Trúc vẫn bảo trì quan điểm
của mình: "Có khả năng thì cũng chỉ là có khả năng. Quỷ diện nhân không nhất
định là Lăng Tiểu Ngư. Trừ phi có bằng chứng xác đáng, bằng không ta quyết
không tin".