Người đăng: PeaGod
Đồ Tự là vậy, rất chi cẩn trọng. Vì tính mạng, hắn và các sư đệ, sư muội của
mình, ai nấy đều dốc hết sức ra mà tháo chạy. Thế nhưng, thoát được hay không,
đấy lại chẳng do bọn họ. Định đoạt nằm ở kẻ khác.
Quỷ diện nhân, hắn hiện đã truy tới rồi. Vốn ở sau lưng, lúc này thân ảnh hắn
đã một lần nữa hiện ra trước mặt đám người Đồ Tự.
Ngó thấy những kẻ mình truy đuổi lại vừa đổi hướng, toan chạy tiếp, quỷ diện
nhân liền hừ lạnh, lập tức triển lộ thần thông. Từ một, thân ảnh hắn nháy mắt
đã phân thành sáu, mỗi kẻ một hướng, tất cả cùng nhau phong toả mọi đường lui
của đám người Đồ Tự.
"Chạy? Đám người các ngươi nghĩ còn có thể chạy được sao?!".
...
"Quỷ diện nhân." - Mặt mày căng thẳng, Tô Đông Vũ là người đầu tiên trong đội
ngũ lên tiếng - "Mấy người chúng ta bất quá chỉ là phận đệ tử, trên người cũng
chẳng có bảo vật gì quý giá, ngươi cớ gì...".
"Ngu xuẩn!".
Tô Đông Vũ nói chưa hết câu đã bị quỷ diện nhân cắt đứt.
"Tô Đông Vũ ngươi nghĩ ngươi là ai? Có tư cách để để suy đoán việc ta làm?!".
...
"Ha ha ha..." - Hết nói, quỷ diện nhân chợt cười - "Tô Đông Vũ à Tô Đông Vũ,
hôm nay đã không phải hôm qua. Mười mấy năm trước, Tô Đông Vũ ngươi còn có thể
ở trước mặt ta huênh hoang chứ bằng bây giờ... Trong mắt ta, ngươi chẳng hơn
gì con sâu cái kiến".
Bên đây, Đồ Tự nghe xong mấy lời nọ của quỷ diện nhân thì trong lòng không
khỏi nghi hoặc.
Theo như ý tứ của quỷ diện nhân thì rõ ràng đối phương và Tô Đông Vũ từng có
nhận thức...
Chừng cũng hiểu được nỗi nghi hoặc, quỷ diện nhân rất hào phóng nói ra: "Các
ngươi có vẻ ngờ vực nhỉ? Yên tâm. Trước khi hạ thủ, ta sẽ cho các ngươi câu
trả lời. Coi như giúp các ngươi được minh bạch, tránh xuống dưới bị Diêm vương
truy hỏi lại ú ớ không biết trả lời".
"Các ngươi hãy nhìn cho kỹ".
Nói đoạn, quỷ diện nhân đưa tay đem chiếc mặt nạ đang đeo tháo xuống.
Một khuôn mặt thân quen nhanh chóng hiện ra trước mắt đám người Đồ Tự, Tô Đông
Vũ.
Bề ngoài tuổi độ hai lăm, hai sáu, còn rất trẻ. Thế nhưng mái tóc, ít nhiều đã
điểm bạc, thấp thoáng vẻ tang thương...
"Lăng... Lăng Tiểu Ngư!".
Trong đám đệ tử Thiên Kiếm, một giọng nữ tử cất lên. Đầy vẻ ngạc nhiên.
Mà, đâu riêng mỗi nàng, những người còn lại, ai nấy cũng đều đang hết sức bất
ngờ. Trong đó, ngoài ý muốn nhất có lẽ là Tô Đông Vũ.
Miệng há ra cả buổi, Tô Đông Vũ lúc này mới thốt được thành tiếng: "Không thể
nào... Làm sao có thể...".
"Năm đó ngươi rõ ràng đã...".
"Đã bị phế bỏ tu vi, hủy hoại đan điền rồi đúng không?".
Quỷ diện nhân nói tiếp: "Tô Đông Vũ, đây gọi là trời cao có mắt".
"Năm đó, Thiên Kiếm Môn các ngươi đối xử với ta thế nào, ta đều nhớ rõ. Lần
này Lăng Tiểu Ngư ta trở lại đây, thứ nhất là để đón Yến cô cô, còn thứ hai
thì chính là... hủy hoại Thiên Kiếm Môn các ngươi!".
"Riêng Tô Đông Vũ ngươi...".
"Lăng Tiểu Ngư" nở một nụ cười hiểm độc: "Lúc ta còn ở Thiên Kiếm, Tô Đông Vũ
ngươi đối với ta thật là rất chiếu cố đấy. À, theo như ta nhớ thì thời điểm từ
Hoá Long Trì đi ra, Tô Đông Vũ ngươi hình như cũng đã rất ra sức buộc tội. Kết
giao ma nữ, sát hại đồng môn, ngươi đã nói thế nhỉ?".
...
"Sao vậy? Các ngươi sao lại chẳng ai nói gì?".
"Tô Đông Vũ? Đồ Tự? Hai vị sư huynh?".
"Ha ha ha! Ha ha ha ha...!".
Lăng Tiểu Ngư cười lớn, khinh thường cùng chế nhạo: "Có nằm mơ các ngươi cũng
không thể mơ thấy cảnh này đúng không? Một tên phản đồ đã bị các ngươi phế bỏ
tu vi, hủy hoại đan điền lại có một ngày biến thành nhân vật đỉnh đỉnh đại
danh, đạt đến tu vị mà dù có nỗ lực cả đời các ngươi cũng khó lòng chạm
tới...".
"Càn khôn xoay chuyển, thế đạo đổi dời. Thiên Kiếm Môn các ngươi sắp vong rồi!
Đáng tiếc, các ngươi đã không còn cơ hội để nhìn thấy nữa...".
Ngay khi thanh âm Lăng Tiểu Ngư vừa dứt thì năm thân ảnh quỷ diện nhân cũng
liền chuyển động. Từ năm hướng, bọn chúng đồng loạt hoá thành năm làn khói
đen, tất cả cùng công kích đám người Đồ Tự, Tô Đông Vũ.
Với sự chênh lệch quá lớn về thực lực, đám người Đồ Tự há có khả năng ứng phó
được? Rất nhanh, chỉ vài ba nhịp thở, bốn tiếng hét thảm đã nối nhau vang lên.
Tính đến thời điểm này, vẫn sống sót cũng duy mỗi hai người: Tô Đông Vũ và Đồ
Tự. Nhờ vào cảnh giới chân nhân trung kỳ cùng đạo pháp ưu việt của mình mà bọn
họ mới bảo toàn được tính mạng. Dù vậy, sợ rằng cũng chẳng được lâu.
Giữ các thân ảnh quỷ diện nhân đứng im, Lăng Tiểu Ngư hướng hai vị sư huynh
của mình tiến lại gần, vừa đi vừa vỗ tay tán thưởng: "Khá lắm. Khá lắm... Thật
không ngờ chỉ sau hơn mười năm ngắn ngủi Tô Đông Vũ ngươi lại có thể đạt tới
trình độ này, pháp lực so ra thậm chí còn chẳng kém gì Đồ Tự sư huynh. Dám cá
tương lai Tô Đông Vũ ngươi sẽ là người nối ngôi Cơ Thành Tử, thay hắn tiếp
quản Thiên Kiếm Môn".
"Đáng tiếc. Thật là đáng tiếc. Tương lai tươi sáng của Tô Đông Vũ ngươi... đã
không còn nữa rồi".
"Hai vị sư huynh, để ta tiễn hai vị sư huynh một đoạn".
Khuôn mặt loáng cái đã lạnh lùng lên hẳn, Lăng Tiểu Ngư bước thêm một bước.
Đột nhiên, cả người hắn tiêu thất. Đến khi lần nữa hiện ra thì thân ảnh đã kề
cận Tô Đông Vũ và Đồ Tự.
Hai tay cùng xuất, hắn đồng thời tung chưởng, giáng thẳng vào ngực hai vị sư
huynh của mình.
"Ba!".
"Ba!".
Một chút kháng cự cũng chẳng thể làm ra nổi, Tô Đông Vũ và Độ Tự lập tức bị
đánh bay. Miệng trào máu tươi.
Đây là chênh lệch. Đứng trước chân nhân hậu kỳ, bán bộ tiên nhân, sức mạnh của
chân nhân trung kỳ thật là không đáng nhắc.
Trừ phi giống như mấy vị phong chủ Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử
pháp lực hùng hậu, lại sở hữu những pháp bảo uy năng kinh thế hãi tục, bằng
không, muốn đối kháng căn bản là chuyện bất khả thi hành.
Chẳng may, Tô Đông Vũ, Đồ Tự, hai người bọn họ lại không phải phong chủ. Bọn
họ không sở hữu bất kỳ một món pháp bảo nào có uy năng lớn tới như thế cả. Và
đó là lý do tử cục đã ở ngay trước mắt...
Kèm theo cái lắc đầu, trong hình hài Lăng Tiểu Ngư, quỷ diện nhân nói: "Quá
nhỏ bé. Tô Đông Vũ, bây giờ ta thậm chí thấy việc giết ngươi chỉ khiến cho tay
ta bị vấy bẩn...".
"Nhưng mà... Nếu ông trời đã để cho ngươi xuất hiện trước mặt ta, Lăng Tiểu
Ngư ta đành phải thuận theo ý trời vậy".
Tay phải nâng lên, Lăng Tiểu Ngư nhanh chóng tích súc lực lượng, xem chừng
muốn một đòn lấy luôn mạng của Tô Đông Vũ, lẫn Đồ Tự. Trong khi đó, Đồ Tự và
Tô Đông Vũ...
Chạy... Bọn họ muốn chạy lắm. Chỉ là... ngõ nào đây? Tứ phía đều đã bị những
phân thân quỷ diện nhân bao vây hết rồi.
Còn đánh... Thú thực là lúc này, tâm Đồ Tự đã tựa như tro tàn.
...
Xem trước, ngó sau, ở chiều hướng nào cũng đều chỉ thấy tử cục dành cho Tô
Đông Vũ và Đồ Tự. Nếu không có gì ngoài ý muốn, hai người bọn họ sẽ chết ngay
thôi.
Nhưng... bất ngờ đã xảy ra. Tại thời điểm Lăng Tiểu Ngư sắp sửa xuống tay thì
từ nơi nào chẳng rõ, một đạo hoàng kim kiếm khí bỗng đánh thẳng tới vị trí của
hắn, buộc hắn phải tạm tránh lui.
Đến lúc định thần ngó lại thì trước mắt Lăng Tiểu Ngư hắn, một hình bóng quen
thuộc khác đã hoàn toàn lộ rõ.
"Cơ Thành Tử." Nét mặt âm trầm, Lăng Tiểu Ngư thốt ra danh tự người vừa tới.
...
"Sư phụ!".
"Sư phụ!".
Vốn cho đã chắc chết mười mươi, lúc này lại trông thấy ân sư xuất hiện, Tô
Đông Vũ và Đồ Tự vui mừng thế nào có thể nghĩ. Cố nén cơn đau nơi lồng ngực,
Tô Đông Vũ nhanh chóng hướng sư phụ mình hồi báo. Trọng điểm thì hiển nhiên là
chuyện thân phận của Lăng Tiểu Ngư.
Tiếp nhận xong thông tin, Cơ Thành Tử bảo: "Đông Vũ, Đồ Tự, các ngươi hãy mau
lui về môn phái".
Hiểu rõ tình thế, Tô Đông Vũ và Đồ Tự không dám nhiều lời, lập tức y lời rời
đi. Tâm ý của Đồ Tự là mau chóng đem sự tình báo lại cho các vị phong chủ, để
bọn họ ra tay hỗ trợ cho Cơ Thành Tử.
Riêng phần mình, Cơ Thành Tử, hắn cũng nhanh chóng đại triển thần thông, cùng
Lăng Tiểu Ngư giao chiến.
Mới đầu, cuộc chiến diễn ra rất ác liệt. Nhưng chả được bao lâu, chiến cục
bỗng bất ngờ ngã ngũ. Lăng Tiểu Ngư, hắn lựa chọn rút lui. Có lẽ vì hắn nghĩ
rằng nếu còn kéo dài thêm nữa, khi viện binh của Cơ Thành Tử tới thì mọi
chuyện sẽ càng thêm rắc rối.
...
"Nghiệt đồ! Ngươi còn muốn chạy!".
Mắt thấy Lăng Tiểu Ngư quay đầu, Cơ Thành Tử liền tức tốc truy theo. Cứ thế,
kẻ chạy người truy, chẳng mấy chốc mà hai người bọn họ đã hoàn toàn khuất
dạng...
...
Tầm chục phút sau, trong một hạp cốc.
Lăng Tiểu Ngư, hay đúng hơn là quỷ diện nhân, hắn hiện đang ở đây. Cơ Thành Tử
cũng là như vậy, vừa mới truy tới.
Đôi bên chạm mặt, lại chỉ cách dăm bảy bước chân, những tưởng một cuộc chiến
nữa sẽ lại liền diễn ra thì không, đã chẳng có trận chiến nào diễn ra nữa cả.
Thái độ hoàn toàn khác trước, thay vì hung hăng đòi chém đòi giết, Cơ Thành Tử
lại nhếch môi mỉm cười. Bên kia, "Lăng Tiểu Ngư" cũng là như vậy, hoà nhã tươi
cười.
Hắc quang loé lên, Lăng Tiểu Ngư bỗng biến thành một sinh vật có dáng như chó,
lông dài, bốn chân, chẳng thấy mắt mũi đâu hết. Hắn hướng Cơ Thành Tử cung
kính:
"Đã mạo phạm, chủ nhân".
p/s: tiếp tục lược... (Nói thật là viết những đoạn này mình cũng chán lắm. Chỉ
muốn tua mau mau tới cảnh cao trào)