Để Lại Mối Nghi


Người đăng: PeaGod

...

"Cung chủ!".

"Cung chủ!".

...

Liếc nhìn các vị trưởng lão, cung nhân vừa chạy tới, Trương Dĩnh quát: "Trừ
Phúc Nhan, Quỳ Ly, Chu Ngãi, toàn bộ lui lại!".

Nếu là bình thường, nhân số càng đông dĩ nhiên càng tốt, nhưng trong trường
hợp này, khi kẻ địch là quỷ diện nhân thì chuyện lại khác. Một đám vấn đỉnh
hậu kỳ, chân nhân sơ kỳ, nhiều mấy cũng chỉ để nạp mạng mà thôi.

Trận chiến này, nó chỉ dành cho chân nhân hậu kỳ, tối thiểu cũng phải là chân
nhân trung kỳ sở hữu những pháp bảo, những thần thông mạnh mẽ như Phúc Nhan,
Quỳ Ly, Chu Ngãi - các vị trưởng lão của Cửu Hoa Cung.

Thú Nhân Đồ đón gió mà lên, Trương Dĩnh hô lớn: "Mở!".

Tiếng hô vừa dứt, ngay lập tức, từ bên trong bức hoạ đồ, cả tá bóng đen lao
ra. Toàn bộ đều là thân người mặt thú, kẻ nào kẻ nấy dữ tợn vô cùng.

Dưới ý niệm của Trương Dĩnh, đám thú nhân bọn chúng xông thẳng về phía quỷ
diện nhân, phối hợp với sáu lam nữ hiển hoá từ Bách Hoa Ấn và mấy vị trưởng
lão Phúc Nhan, Quỳ Ly, Chu Ngãi cùng công kích.

Trước thế công dồn dập ấy, quỷ diện nhân dĩ nhiên đã chẳng dễ dàng gì mà ứng
phó được. Thực tế, hắn đã khá chật vật chống đỡ. Minh chứng là hiện giờ, trên
thân thể hắn, thương tích nó bắt đầu xuất hiện rồi.

Tuy nhiên, như đã nói. Quỷ diện nhân, hắn là bán bộ tiên nhân. Thực lực chân
chính, hắn còn chưa xuất ra. Chỉ dựa vào một Bách Hoa Ấn, một Thú Nhân Đồ cộng
với vài tên chân nhân trung kỳ, hậu kỳ mà nghĩ vây khốn được hắn?

Mơ tưởng!

Trong mắt hàn quang chợt loé, quỷ diện nhân sắc mặt lạnh lùng, thay vì tiếp
tục tránh đông né tây như từ nãy giờ, hắn bỗng đứng yên tại chỗ. Tất nhiên là
không hề bất động. Ít nhất, trước khi bất động, hai tay hắn đã hợp chung một
chỗ, cùng nhau kết thành một pháp ấn.

Thần diệu thay, thời điểm pháp ấn vừa thành, toàn thân quỷ diện nhân liền sáng
lên rực rỡ. Lẫn trong kim quang, bốn hư ảnh phật đà đồng loạt hiện thân, dùng
thân mình mà che chắn cho quỷ diện nhân.

"Keng!".

"Keng!".

...

"Keng!".

...

Kiếm không thể đâm, đao không thể chém, vuốt sắc cũng chả ích gì. Mọi đòn công
kích từ Trương Dĩnh - Tần Ngọc, các trưởng lão Phúc Nhan - Quỳ Ly - Chu Ngãi,
hết thảy đều vô pháp xuyên qua được kim thân phật đà do quỷ diện nhân bày bố.

Quả là một thần thông khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Trương Dĩnh, Tần Ngọc, các nàng đã kinh ngạc rồi đấy.

Không chỉ đơn thuần vì uy năng mà còn bởi... lai lịch của loại thần thông cao
minh kia.

Hai mắt mở to, cõi lòng dậy sóng, Trương Dĩnh hết nhìn hư ảnh phật đà lại nhìn
pháp ấn mà quỷ diện nhân đang kết, giọng bàng hoàng: "Không thể nào... Làm sao
có thể...".

...

Phải mất vài giây Trương Dĩnh mới trấn định được tâm tình. Nàng hướng quỷ diện
nhân, thanh âm trầm trọng:

"Bất Động Minh Vương Ấn là một trong những pháp ấn tối cao của Lam Yên Tự, là
tuyệt kỹ bất truyền... Quỷ diện nhân ngươi rốt cuộc là ai?!".

"Ta?".

Quỷ diện nhân thu hồi pháp ấn, mỉm cười: "Trương Dĩnh đại cung chủ, danh tự
của ta e sẽ khiến ngươi ngỡ ngàng đấy".

"Hừ!".

Chẳng đợi cho Trương Dĩnh kịp hỏi han thêm, bên cạnh, muội muội Tần Ngọc của
nàng đã lại một lần nữa thúc động Bách Hoa Ấn.

"Giả thần giả quỷ!".

"Bất kể quỷ diện nhân ngươi là ai thì hôm nay cũng đừng mong toàn mạng mà đi
khỏi chỗ này!".

"Keng!".

Vừa tránh vừa đỡ những đường kiếm hiểm hóc từ sáu vị lam nữ và Tần Ngọc, quỷ
diện nhân cất giọng khinh thường: "Dựa vào chút bản lãnh của các ngươi mà nghĩ
giữ chân được ta?! Ngu xuẩn!".

Như để chứng minh lời mình, một lần nữa, quỷ diện nhân xuất đại thần thông.

Chỉ thấy cả người hắn bỗng tan thành máu, rồi từ trong đám máu tươi ấy, hàng
tá bông hoa bay ra, tất cả cùng xoay tròn, đến khi hợp lại thì hoá thành một
thanh huyết kiếm, hướng thẳng thương thiên mà đâm lên.

Mục tiêu của quỷ diện nhân, nó rõ ràng là đại trận phòng hộ - lớp kết giới
đang bao trùm Cửu Hoa Cung!

"Ngăn hắn lại!".

Chẳng biết là ai hô, nhưng dẫu là ai thì hiện cũng vô nghĩa rồi.

Quỷ diện nhân, hắn đã thành công tẩu thoát.

...

...

Sau khi đại trận phòng hộ bị phá, Trương Dĩnh - Tần Ngọc dĩ nhiên đã tức tốc
truy đuổi. Nhưng cũng chả được bao lâu thì bọn họ đã buộc phải dừng lại. Độn
pháp của quỷ diện nhân, nó quá đỗi cao minh. Truy đuổi căn bản là không thể.

Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa ràng Trương Dĩnh - Tần Ngọc đã từ bỏ. Hoàn
toàn trái lại, nỗi hận trong lòng các nàng chỉ tăng không giảm.

Đối phương đã tìm tới Cửu Hoa Cung gây án, nếu mà cho qua thì còn gì là mặt
mũi?

Huống hồ... trừ bỏ cái chết của Tô Lam, quỷ diện nhân còn đang nắm giữ một thứ
rất quan trọng của Cửu Hoa Cung: đạo pháp bất truyền.

Kẻ khác có thể lầm, chứ Trương Dĩnh - Tần Ngọc, các nàng chẳng thể nào nhận
sai được. Các nàng khẳng định thủ đoạn mà quỷ diện nhân đã dùng để phá vỡ kết
giới rồi đào tẩu kia, nó là đạo pháp tối mật của Cửu Hoa Cung, chỉ các đời
cung chủ mới được phép tu luyện...

p/s: Có thể các bạn thấy dong dài, cho là mình cố tình nhây. Nhưng mình đính
chính tất cả đều là viết theo dàn ý đã lên sẵn. Không có chuyện cố kéo tình
tiết ra đâu.
Tứ đại tông môn không phải ai cũng ngu, đều là lão quái tu luyện năm sáu trăm
năm cả. Đừng nghĩ quỷ diện nhân cứ đi gây án qua loa hời hợt rồi lộ ra khuôn
mặt LTN là bọn họ liền tin tưởng ngay. Mình đặt bản thân vào nhân vật, theo
cái cách họ nghĩ mà đem câu chuyện triển khai. Các bạn có thể thấy dài nhưng
xin thưa là mình đã phải lược đi không ít chi tiết.
Thậm chí là mấy chương đang viết này, mình cũng đã cố gói gọn lại tình tiết,
chỉ viết qua loa hời hợt. Nếu mà theo đúng dàn ý ban đầu thì nó chẳng ngắn như
vầy đâu.
Có lẽ vì cái đầu mình nó nghĩ nhiều, làm phức tạp lên mọi thứ. Nhưng với mình
thì như vậy nó mới logic.
Xin lỗi. Chắc là do văn mình có hạn, câu cú lủng củng nên dù ngắn cũng biến
thành dài...
p/s: Có thể mình không còn quá tâm huyết như lúc mới bắt đầu nhưng các tình
tiết trong câu chuyện mình đều cố gắng để cho nó hợp lý. Một chương 2000 chữ
thỉ mình cũng mất 4 tiếng để viết ra chứ chả phải vài chục phút như nhiều
người vẫn viết, thậm chí là viết không cần chấm phẩy đâu.
Mình có thể là một tác giả tồi, nhưng cái tồi của mình còn tốt hơn nhiều
người...


Tiên Môn - Chương #430