Người đăng: PeaGod
"Híc...".
Nằm trên bàn, Tiểu Mễ Mễ dùng cặp mắt long lanh ẩm ướt ngước lên nhìn Đồ Tam
Nương. Nó rất muốn nói rằng: "Tam Nương đại nhân, Tam Nương lão đại, lão đại
đừng có bắt ta ăn mấy cái món ăn kinh dị khác người kia nữa! Ta là heo, không
phải chuột! Xin đừng đem ta thí nghiệm nữa a!".
Tiểu Mễ Mễ, nó muốn thốt lên những lời như thế đấy. Chỉ có điều là... mong
muốn rốt cuộc cũng vẫn hoàn mong muốn. Thực tại phũ phàng lắm.
Tiểu Mễ Mễ không nói không phải vì nó không biết nói. Trái lại, nó nói được
tiếng người, còn hết sức rõ ràng rành mạch. Tốt xấu gì thì tu vi của nó cũng
là chân nhân cảnh trung kỳ, một yêu tu đạo thuật cao thâm kia mà.
Nói ra tiếng người thì đáng gì chứ? Tiểu Mễ Mễ nó đây biến thành nhân dạng,
đằng vân giá vũ còn được nữa là... Nhớ một thời Tiểu Mễ Mễ nó cũng đã từng đi
dọc về ngang, xung quanh có hàng tá mỹ nữ theo hầu, cỡ nào phong lưu khoái
hoạt. Nhưng giờ thì...
Một đời anh tuấn tiêu sái đã triệt để bị vị mẫu thân bất đắt dĩ Đồ Tam Nương
sớm vùi chôn mất rồi. Kể từ khi bị nàng thu phục, nàng đã đặt ra ba thiết lệnh
cho nó. Thứ nhất: nếu chưa có sự cho phép của Đồ Tam Nương nàng thì nó không
được biến đổi hình dạng. Nói cách khác, nó chỉ có thể hiện hữu trong lốt một
chú heo con be bé xinh xinh như hiện giờ thôi. Thứ hai: Phải ngoan ngoãn nghe
lời, tuyệt đối không được vô cớ sinh sự, càng không được thi triển đạo thuật
để hại người. Thứ ba: Không bao giờ được dùng ngôn ngữ con người để nói
chuyện, muốn thưa hỏi gì thì đều phải dùng tiếng heo.
Thế đấy, Tiểu Mễ Mễ nó đã bị ràng buộc. Không được biến thân, không được thi
triển đạo thuật, lại càng không được sử dụng ngôn ngữ con người. Những điều
trên là thiết lệnh kìm toả, chỉ được giải khai khi có sự đồng thuận của Đồ Tam
Nương. Hiện giờ, Đồ Tam Nương nàng còn chưa cho phép thì Tiểu Mễ Mễ nó làm sao
nói được?
Nó thật là chẳng dám...
"Ụt ụt..." Mang theo chút hy vọng sau cùng, Tiểu Mễ Mễ dùng tiếng heo hướng vị
mẫu thân bất đắc dĩ của mình nài nỉ.
"Đau đớn" thay, Đồ Tam Nương, nàng lại chẳng có vẻ gì là sẽ bình tâm mà suy
nghĩ lại cả. Thay vào đó nàng chỉ trấn an: "Tiểu Mễ Mễ à, ngươi đừng có bày ra
bộ dạng như thế chứ. Mẫu thân đảm bảo với ngươi là món ăn lần này sẽ vô cùng
đặc biệt. Tiểu Mễ Mễ ngươi chỉ cần nếm qua một miếng thôi thì cũng đủ để suốt
đời khó quên...".
"Suốt đời khó quên? Đương nhiên là suốt đời khó quên rồi! Từ lúc theo lão đại
ngươi tới giờ, có lần nào ta ăn món mới của ngươi mà có thể lãng quên được
đâu! Cái nào cũng làm ta bị ám ảnh hết a!".
Nội tâm thì gào thét như vậy, thế nhưng biểu hiện ra bên ngoài, heo con Tiểu
Mễ Mễ cũng chỉ dám dùng chân khều khều kháng nghị, nhìn rất chi là bạc nhược.
"Ụt ụt...".
"Ụt ụt...".
Mấy giọt lệ long lanh, mấy cái khều khều yếu ớt kia, Đồ Tam Nương đương nhiên
thấy được, cũng hoàn toàn hiểu được. Dù vậy, nàng lại coi như là gió thoảng
qua tai, chẳng buồn để ý.
Gạt đi tất thảy, nàng đem heo con trước mặt ẵm lên, cứ thế xoay chân hướng khu
nhà bếp mà bước đi.
"Tiểu Mễ Mễ, chúng ta vào bếp nào. Ngoan, mẫu thân sẽ nấu cho ngươi một nồi
canh độc nhất vô nhị, bảo đảm ngươi ăn xong sẽ ghiền luôn".
"Ụt ụt...".
"Yên tâm yên tâm. Khắp cả cái Huyết Sát Giáo này, chỉ có một mình mẫu thân mới
có thể sáng tạo ra những món ăn sâu sắc dị thường được thôi. Giáo chúng ai nấy
cũng đều khen tài nghệ của mẫu thân hết a...".
Nằm trên tay Đồ Tam Nương, heo con Tiểu Mễ Mễ càng nghe thì nước mắt càng giàn
giụa.
Cái gì mà giáo chúng ai cũng đều khen ngợi, thực chất, bọn họ đều là sợ làm
phật ý Đồ Tam Nương nàng nên mới phải dối lòng như thế. Nói sao thì Đồ Tam
Nương nàng cũng là giáo chủ, ai dại gì mà đi đắc tội?
Không ai dám. Tiểu Mễ Mễ nó cũng không dám. Đừng thấy bình thường Đồ Tam Nương
vẫn hay vuốt ve, ôm ấp nó mà lầm, một khi tức giận, nàng tùy thời đều có thể
đem nó ra "dạy bảo" a...
"Thiên địa ơi! Thần minh ơi! Kiếp trước lão trư ta đã tạo nghiệt gì mà kiếp
này phải sống khổ sở như vầy?! Tại sao lại để ta rơi vào trong tay của nữ nhân
này chứ?!".
"Ta muốn chết! Tiểu Mễ Mễ ta muốn nhảy sông tự vẫn!".
"Lão lôi ơi lão lôi, ông làm dùng sét đánh cho ta chết luôn đi!".
"Ầm!".
...
"Ực... Lão lôi, ta... ta chỉ nói đùa thôi. Ông đừng có làm thiệt a".
...
Tiếng lòng của heo con Tiểu Mễ Mễ, từ đầu tới cuối Đồ Tam Nương đều không hề
nghe được. Nàng chỉ hơi nghi hoặc là tại sao mới rồi trời lại nổi sét.
"Kỳ quái. Rõ ràng trời quang, tự nhiên sét lại đánh xuống".
"Mà thôi, kệ đi".
Sau cái lắc đầu, Đồ Tam Nương lại tiếp tục mang theo heo con Tiểu Mễ Mễ hướng
thẳng khu nhà bếp bước đi. Chỉ là nàng đi còn chưa được bao lâu, vườn hoa còn
chưa ra khỏi thì đã có người hiện thân chắn lối.
Vừa xuất hiện là một lão giả có mái tóc hoa râm, bề ngoài tuổi khoảng năm hay
sáu mươi gì đấy, mặc một bộ trường bào màu xám, tướng mạo nhìn khá là đoan
chính.
"Tham kiến giáo chủ".
Liếc xem lão giả, Đồ Tam Nương nghi hoặc: "Ưng hộ pháp, ngươi không ở Chính
Phong Đường mà chạy tới chỗ ta làm gì?".
Lão giả, cũng tức Ưng Thiên Chính hồi âm: "Giáo chủ, lần trước người giao cho
thuộc hạ đi xác minh về cái chết của Phổ Hạnh thần tăng, thuộc hạ đã làm
xong".
"À, ta nhớ rồi. Ta đúng là có kêu ngươi đi điều tra chuyện này".
Nét mặt nghiêm túc lên hẳn, Đồ Tam Nương xoay người chuyển hướng, thay vì khu
nhà bếp thì nàng nhắm đến điện Thiên Chiếu bước đi.
"Ưng hộ pháp, chúng ta tới chính điện nói chuyện".
"Vâng, giáo chủ".
...
"Phù... ù...".
Nằm trên tay Đồ Tam Nương, heo con Tiểu Mễ Mễ quan sát thấy vị mẫu thân bất
đắc dĩ của mình đã từ bỏ ý định vào bếp thì trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
"Thoát qua một kiếp rồi a".