Quả Là Cao Nhân


Người đăng: PeaGod

"Cao nhân. Quả là cao nhân".

Dõi mắt hồi lâu, rốt cuộc Chu Đại Trù cũng cảm thán nói ra: "Tiểu Ngư à, ngươi
nhìn thấy không? Sư phụ chúng ta quả đúng là cao nhân thâm bất khả trắc a".

"Đại Trù sư huynh, đệ... đệ không hiểu ý huynh lắm".

"Tiểu Ngư, ta hỏi đệ: Lúc nãy có phải sư phụ và người tên Ân Hồng kia đã đánh
nhau chí chóe, đôi bên ai nấy đều rất hung hãn hay không?".

Lăng Tiểu Ngư chả cần nghĩ, đáp ngay: "Thật sự rất hung dữ".

"Bây giờ thì sao?".

Lần này, Lăng Tiểu Ngư chưa vội hồi âm. Hắn quay mặt nhìn tràng cảnh các vị
trưởng bối đang nói chuyện bên kia, quan sát vài giây rồi mới trả lời: "Sư phụ
và Ân Hồng tiền bối đã hoà giải, hơn nữa còn tỏ ra rất thân thiện. Đặc biệt là
sư phụ chúng ta".

"Thì đấy. Cái này gọi là cao nhân a".

Chu Đại Trù tấm tắc: "Người bình thường, rộng lượng lắm thì cũng chỉ có thể từ
chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không. Nhưng sư phụ chúng ta, lão nhân gia
quay một phát là từ chuyện lớn biến luôn thành không có chuyện gì. Chậc, ngươi
nhìn xem, lão nhân gia cười cười nói nói trông vui vẻ chưa kìa... Cao nhân.
Đúng là cao nhân mà...".

Suốt mười năm chung sống, hôm nay có lẽ là ngày Chu Đại Trù thành tâm kính
ngưỡng sư phụ mình nhất. Trong mắt hắn, hình ảnh của nàng đã trở nên cao lớn
dị thường.

Bất chấp đối phương là người có thân phận, bối cảnh, nàng vẫn bênh vực đồ đệ
tới cùng. Thái độ giận dữ vì đồ nhi mà ra tay đánh người kia, Chu Đại Trù hắn
thật xúc động lắm...

Ban nãy là vậy, Chu Đại Trù đã có lúc ngưng thở vì cảm xúc trào dâng. Bằng như
bây giờ... Tuy rằng đã không còn mãnh liệt nữa, nhưng thay vì xúc động, sự
kính ngưỡng mới là điều đáng phải đề cập.

Với khuôn mặt sùng bái, hắn tiếp tục chăm chú dõi theo thân ảnh sư phụ mình...
mãi tận đến khi nàng dời gót hướng bên này tiến lại.

"Lão nhân gia".

"Sư phụ".

Chả buồn để tâm đến vẻ khác lạ của hai đồ nhi, Lăng Thanh Trúc phẩy tay đem
linh phù thu hồi. Thu xong thì bảo: "Đi về".

...

Lát sau.

Đỉnh Trúc Kiếm, bên trong Tĩnh Hương Đường.

Lăng Thanh Trúc đi trước, Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù tiến vào sau. Dừng ở
giữa sảnh rộng, Lăng Thanh Trúc quay người lại. Thấy thế, Lăng Tiểu Ngư và Chu
Đại Trù cũng tạm thời ngưng bước.

"Hì hì..." - Với khuôn mặt tươi cười ái mộ, Chu Đại Trù lên tiếng - "Sư phụ
lão nhân gia, lúc nãy lão nhân gia thật lợi hại, tùy tiện thi triển chút đạo
thuật liền khiến cho người của Tam Tiên Đảo kinh hồn bạt vía. Con thật rất
sùng bái người".

"Sùng bái? Bây giờ? Nói vậy tức là trước đây tiểu tử ngươi không có sùng bái
ta?".

"Không có! Không có!".

Chu Đại Trù vội lắc đầu, đính chính: "Lão nhân gia minh xét. Đại Trù con lúc
nào cũng rất kính ngưỡng lão nhân gia hết a. Trước đây kính, bây giờ càng
kính, mỗi ngày một tăng, chất chồng như núi...".

"Ồ, nhiều tới vậy cơ à...".

Lăng Thanh Trúc khẽ nhếch môi, đoạn quay sang nhìn Lăng Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư
Nhi, ngươi thì sao?".

Nghe hỏi, Lăng Tiểu Ngư thành thật nói ra cảm nhận của mình: "Sư phụ, xưa giờ
con đều kính trọng người. Hôm nay thì càng thêm tôn kính".

"Bởi vì ta đã giúp ngươi đòi lại công đạo ư?".

"Hmm... Cũng không phải. Chỉ là con thấy sư phụ rất có nghĩa khí".

...

Cần hỏi đã hỏi, cần nghe đã nghe. Sau tất cả, Lăng Thanh Trúc cuối cùng cũng
đi vào chính đề, bắt đầu triển khai ý định.

Thần niệm thoáng động, nàng lấy từ giới chỉ ra một món đồ vật mà đối với Lăng
Tiểu Ngư và Chu Đại Trù, nó quen thuộc hơn bất cứ thứ gì khác ở Trúc Kiếm
Phong này: hắc sắc trường kiếm.

Mười năm qua, mỗi lần bọn họ làm sai, chọc giận Lăng Thanh Trúc thì thanh kiếm
kia sẽ liền xuất hiện. Đòn roi, bất kể nặng nhẹ đều là từ nó mà ra...

Dự cảm sắp có chuyện chẳng lành, Chu Đại Trù vội thoái lui, vừa lui vừa hỏi:
"L-Lão nhân gia, tự nhiên người mang kiếm ra làm gì vậy?".

"Làm gì ư?".

Dáng vẻ điềm đạm, Lăng Thanh Trúc cầm hắc kiếm gõ gõ trên nền nhà, từ tốn nói
ra: "Chu Đại Trù, cái thằng mập ngươi không phải rất thông minh? Cái chuyện
này cũng đâu có gì mới lạ, ngươi sao còn hỏi nhỉ?".

Thôi xong!

Nếu vừa rồi Chu Đại Trù còn ngờ vực thì hiện tại, hắn đã mười mươi khẳng định.
Sư phụ hắn, nàng đang chuẩn bị ra tay. Đối tượng là ai, khỏi cần nghĩ cũng
biết.

"Khục khục... Lão nhân gia, đệ tử trong người còn đang mang thương tích, không
tiện tiếp chuyện. Đệ tử xin phép cáo lui trước".

Thanh âm còn chưa kịp dứt thì Chu Đại Trù đã di chuyển ra được một đoạn, tới
gần bên cửa lớn. Nhưng chính lúc hắn toan tháo chạy, bỗng từ phía sau, một
thanh kiếm chợt xé gió lao tới, đem hắn đánh bật trở về.

"Hừ, thằng mập ngươi còn muốn chạy à".

"A a... khục khục...".

Dưới nền nhà, tại vị trí cách chân Lăng Thanh Trúc một đoạn khoảng tầm năm
bước chân, Chu Đại Trù vịn vào Lăng Tiểu Ngư, cố gắng bày ra bộ dạng đáng
thương, vừa ho vừa nói: "Lão nhân gia, đệ tử của người bị người ta ức hiếp...
khục khục... Tại sao lão nhân gia người còn ra tay đánh đập nữa... Khục
khục...".

"Tại sao tại sao? Hứ, thằng mập ngươi còn dám hỏi tại sao à?".

Tay thon nâng trường kiếm, Lăng Thanh Trúc chỉ chỉ tên đồ đệ của mình, bực bội
tiếp lời: "Tiểu tử nhà ngươi đường đường là đệ tử chân truyền của Trúc Kiếm
Phong, bản thân được thượng thiên ưu ái ban cho tư chất trác tuyệt thiên phẩm
linh căn, lại còn được ta đây bỏ công giáo dưỡng mười năm ròng, vậy mà lần đầu
cùng người khác giao đấu đã liền bị họ đánh cho lê lếch trở về. Ngươi đây
chính là làm xấu mặt Trúc Kiếm Phong có biết không? Nhưng cái đó còn chưa phải
quan trọng nhất, cốt yếu là ngươi đã làm xấu mặt ta đây này".

"Lão nhân gia, người nói vậy thật oan cho đồ nhi. Đồ nhi là bị người ta giở
trò đánh lén mà".

"Thằng mập ngươi lại còn dám cãi à".

Mũi thở mạnh, Lăng Thanh Trúc nhấc chân tiến lên mấy bước. Vừa áp sát Chu Đại
Trù liền cầm kiếm gõ xuống nền, bảo: "Nằm xuống".

"Khục khục... Lão nhân gia...".

"Ta bảo ngươi nằm xuống".

"Sư phụ..." - Ở kế bên, Lăng Tiểu Ngư trong lòng bất nhẫn, vội quỳ gối cầu xin
- "Đại Trù sư huynh là vì đệ tử nên mới cùng người giao đấu. Tất cả đều là lỗi
của đệ tử, xin người đừng trách sư huynh".

"Hừ... Tiểu Ngư Nhi, thế ngươi tưởng ta sẽ bỏ qua cho ngươi chắc?".

Hắc kiếm một lần nữa được khu động, Lăng Thanh Trúc chỉ qua một vị trí khác:
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi cũng nằm xuống".

"Sư phụ...".

"Lão nhân gia...".

"Nằm xuống!".

...

Dưới cái uy của chân nhân cảnh, Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù gan đâu dám trái,
bất đắc dĩ phải y lời nằm dài trên nền nhà, ngay tại sảnh đường. Dù vậy, Chu
Đại Trù vẫn chưa muốn buông xuôi, tiếp nhận trừng phạt. Hắn cố nói: "Sư phụ,
thời điểm đánh nhau với người của Tam Tiên Đảo, lão nhân gia người chẳng phải
nói con và Tiểu Ngư là đệ tử yêu, đệ tử quý của người, dẫu có làm sai chuyện
gì cũng chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo, sẽ không nặng lời trách mắng hay đòn roi
đánh đập sao...".

Những tưởng sau khi Chu Đại Trù đem mấy lời kia nhắc lại, Lăng Thanh Trúc sẽ
ít nhiều bị tác động thì không, nàng vẫn hết sức điềm tĩnh ứng phó.

Đưa tay vân vê cằm, nàng ra vẻ suy tư nghĩ ngợi một hồi, rồi nghi hoặc hỏi
lại: "Bộ ta có nói thế à? Sao ta lại chẳng nhớ gì vậy nhỉ?".

"Lão nhân gia, người thật sự có nói mà. Tiểu Ngư cũng nghe nữa".

"Đúng đấy sư phụ. Lúc đó đệ tử và Đại Trù sư huynh đã nghe rất rõ".

"Chậc...".

Trái hẳn kỳ vọng của Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù, Lăng Thanh Trúc vẫn cứ trơ
trơ, chả có xíu xiu nào cho thấy là sẽ hồi tâm chuyển ý. Vẻ mặt vô tội, nàng
phủi bỏ: "Tiểu Ngư Nhi, Chu Đại Trù, ta nghĩ chắc là hai đứa các ngươi nghe
lầm rồi. Ta có bao giờ nói mấy lời đó đâu. Ta là người có thân phận, sao có
thể bịa đặt như vậy được chứ".

"Ở Thiên Kiếm Môn này, môn nhân trên dưới ai chẳng biết phong chủ Trúc Kiếm
Phong Lăng Thanh Trúc ta là người rất có tín nghĩa... Ừm, nếu ta mà thật có
nói ta nhất định sẽ nhận. Nhưng mà... ta đâu có nói".

Sự thể vốn dĩ đã rõ như ban ngày, vậy mà qua đôi ba câu, Lăng Thanh Trúc đã
biến nó thành "điều lầm tưởng". Trước bổn sự đổi trắng thay đen, tài năng diễn
xuất quá đỗi cao siêu này, Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù chỉ còn biết cúi đầu
cam chịu, mặc người xử trí.

Bọn họ cãi không nổi a!

Cao nhân. Quả đúng là cao nhân...

...

Giữa lúc hai huynh đệ Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù phải đón nhận đòn roi từ
Lăng Thanh Trúc ở Trúc Kiếm Phong thì tại Kim Kiếm Phong, một cuộc giáo huấn
khác cũng đang diễn ra. Trong cuộc gồm có hai người, một già một trẻ. Già thì
chính là sư huynh của Lăng Thanh Trúc, chưởng môn phái Thiên Kiếm: Cơ Thành
Tử; còn trẻ, không ai khác, đích thị đệ tử chân truyền thứ sáu của Cơ Thành
Tử, người có thiên tư tuyệt đỉnh, hiện đứng đầu trong thế hệ trẻ của tông môn:
Tô Đông Vũ.

So với Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù, Tô Đông Vũ này nhập môn sớm hơn hai thập
niên, năm nay tuổi được ba tám, tu vị chân nhân cảnh sơ kỳ. Rất lợi hại.

Cứ ngẫm một chút thì sẽ liền hiểu được. Ba mươi tám tuổi thành tựu chân nhân,
tự cổ chí kim, trừ bỏ tổ sư khai tông lập phái là Lý Bất Tri ra thì tông môn
làm gì còn có ai bì kịp? Thậm chí kể cả có là Lăng Thanh Trúc và Lý Ngọc
Thường hôm nay cũng chỉ đành cam bái hạ phong.

Tương lai chưa biết, chứ bằng hiện tại, sau tổ sư gia Lý Bất Tri, thành tựu
chân nhân sớm nhất không ai khác ngoài Tô Đông Vũ.


Tiên Môn - Chương #39