Người đăng: PeaGod
"Địa mộ khai, tiên nhân khái
Huyền Vũ xuất, Cung Đâu hiện
Thao Thiết thực Miên, Song Ngư cuồng nộ...".
Trong dự ngôn được truyền ra từ Thiên Kiếm Môn, theo những tin tức mà Thanh
Khâu từng thu thập được thì thiên hạ sẽ phải đương đầu với bốn tai kiếp. Đó là
nạn Huyền Vũ, nạn Cung Đâu, nạn Thao Thiết và nạn Song Ngư. Trong số ấy, Thao
Thiết và Song Ngư được cho là đại kiếp nạn. Thân là tam công chúa của Thanh
Khâu, Thiên Hồ Cổ dĩ nhiên rõ những điều ấy.
Và, cũng chính bởi đã tường minh nên giờ phút này đây, nàng mới chợt thấy rùng
mình ớn lạnh.
Mới rồi, khi đem Lăng Tiểu Ngư so sánh với hung thú Thao Thiết, Thiên Hồ Cổ
nàng vốn chỉ vô tình. Nhưng ngay sau đó, lúc chợt nhớ đến dự ngôn được truyền
lưu của Lý Bất Tri - tổ sư gia phái Thiên Kiếm - thì lòng nàng đã rất e ngại,
thậm chí sợ hãi.
Theo truyền thuyết, trong những cổ thư, điển tịch nhắc đến Thao Thiết, tất cả
đều miêu tả rằng Thao Thiết là một đại hung nắm giữ sức mạnh vô song, có pháp
lực cao cường và đặc biệt là sở hữu một đại thần thông rất đáng sợ: thôn phệ
vạn vật sinh linh.
Thôn phệ, đấy là điểm đặc thù, là thứ đầu tiên mà người ta sẽ nghĩ đến khi nói
về Thao Thiết.
Trùng hợp thay, Lăng Tiểu Ngư, hắn cũng biết thôn phệ. Thậm chí theo lời Gia
Gia thì hắn không chỉ biết cuốn sạch xương cốt người chết mà cả người sống,
các loại kỳ trân dị bảo, linh hoa linh quả,..., hết thảy hắn đều có thể cắn
nuốt...
Trên thế gian này liệu có loại pháp môn thần diệu đến thế? Sẽ rất miễn cưỡng
đấy.
Giả sử... Giả sử tạm cho Lăng Tiểu Ngư là Thao Thiết chuyển thế, vậy thì mọi
chuyện sẽ dễ giải thích hơn nhiều.
Hơn mười năm trước, Lăng Tiểu Ngư hắn đã bị tông môn phế bỏ tu vi, tổn hại đan
điền, theo lý sẽ không thể nào tu luyện được nữa. Nhưng hắn có thể. Hắn đã
tiếp tục tu luyện.
Là do Lăng Tiểu Ngư hắn may mắn, có được một hồi kỳ ngộ?
Ừ, thì có cho là vậy đi. Nhưng còn thực lực của hắn, nó nên giải thích thế nào
đây? Từ một kẻ mất hết tu vi, chỉ sau hơn mười năm đã trở thành một cường giả
chân nhân cảnh hậu kỳ, rốt cuộc thì hắn đã tu luyện bằng cách nào?
Chân nhân cảnh hậu kỳ, đấy há đâu là cảnh giới thấp? Không, nó rất cao. Cực kỳ
cao! Đó là cảnh giới mà dù là bậc kỳ tài khoáng thế cũng phải mất hàng trăm
năm mới có khả năng đạt tới được!
Trong khi Lăng Tiểu Ngư...
Ngót nghét mười năm.
Lại kỳ ngộ? Lại là cơ duyên?
Cứ miễn cưỡng cho là như vậy. Thế còn thủ đoạn của hắn, thần thông của hắn?
Chỉ trong khoảng mười năm ngắn ngủi, Lăng Tiểu Ngư hắn làm sao luyện ra một
thân công phu ghê gớm nhường ấy? Nếu lại đổ cho cơ duyên, kỳ ngộ thì thực
gượng ép quá.
Thiên Hồ Cổ, nàng khó mà tin được. Lẽ tất nhiên, kẻ đứng bên cạnh nàng cũng
cùng chung cảm nghĩ.
Nội tâm lo ngại, thần tình khẩn trương, Thiên Hồ Nguyệt nắm tay muội muội,
tiến lên trước hòng che chở.
Xem cảnh ấy, phía trước, Lăng Tiểu Ngư mới âm thầm nghi hoặc:
"Các ngươi làm sao vậy?".
"Lăng Tiểu Ngư, ngươi... ngươi là Thao Thiết chuyển thế trong dự ngôn?".
"Thao Thiết?"
Lăng Tiểu Ngư thoáng ngẫm liền hiểu ra vấn đề. Hắn hỏi lại: "Ta rất giống Thao
Thiết?".
Đợi một lúc vẫn chưa thấy người hồi âm, Lăng Tiểu Ngư nhẹ lắc đầu, nhưng chẳng
giải thích gì.
Thao Thiết ư? Đó không phải hắn. Có điều, so với Thao Thiết, thân phận của hắn
còn khiến người hoang mang, lo sợ hơn nhiều.
"Dự ngôn kia chẳng ngờ có cân lượng như thế. Coi bộ một khi thân phận hung
linh Thái cực của ta bại lộ, cả thiên hạ khẳng định sẽ cùng nhau truy sát ta.
Thậm chí dẫu cho ta chưa bao giờ thương hại họ đi nữa. Đại Trù sư huynh hẳn
cũng sẽ giống như thế...".
"Thực lực. Ta cần thực lực".
Để tự bảo vệ bản thân, để có thể che chở cho Yến cô cô, Lăng Tiểu Ngư hiểu
mình cần phải nhanh chóng đề thăng thực lực. Chỉ có khi nắm giữ một nguồn sức
mạnh thật to lớn, trở thành kẻ mạnh nhất thì hắn mới đủ khả năng kiểm soát vận
mệnh, mới đảm bảo được an toàn cho người thân bên cạnh.
Nói cách khác, nguồn gốc thái âm chi lực ở đây, Lăng Tiểu Ngư hắn nhất thiết
phải đem nó chiếm lấy.
Giọng hơi trầm, hắn bảo Gia Gia: "Gia Gia, chúng ta mau tìm thôi".
"Ừ, để ta dùng linh nhãn xem xét. Biết đâu chừng sẽ có cạm bẫy gì đó".
...
Một kẻ bên đông, một người bên tây, Gia Gia và Lăng Tiểu Ngư chia nhau ra tìm
kiếm. Bởi do không gian khá rộng nên dù không có cạm bẫy, cấm chế thì cũng
phải hơn chục phút sau hai người bọn họ mới lần nữa hội tụ.
Cùng đứng trước một lớp cửa đá, Gia Gia mím môi xẵng giọng: "Tiên sư nó chứ!
Rốt cuộc là cái tên quỷ nào mà lại rảnh rỗi như vậy, bày bố ra bao nhiêu là
vách ngăn chắn lối...".
"Cẩn mật như vậy, tin tưởng dù được cất giấu là loại tài bảo gì thì khẳng định
cấp bậc cũng cực kỳ cao".
Vẫn giữ nguyên tầm mắt, Lăng Tiểu Ngư vừa quan sát bức tường trước mặt vừa nói
tiếp: "Gia Gia, so với mấy cái trước thì cấm chế chỗ này đã bị hư hại rất
nhiều rồi. Sẽ không tốn bao nhiêu thời gian để phá giải đâu".
"Ai biết được".
"Thôi nào. Chẳng phải ta đã đưa ngươi vạn niên linh nhũ rồi sao? Gắng thêm một
chút đi".
Gia Gia hết nhìn Lăng Tiểu Ngư lại nhìn lên lớp cửa đá trước mặt, sau một hồi
thì cũng thoả hiệp. Nó đem viên tử tinh cầu gọi ra, lầu bầu một câu rồi bắt
đầu xem xét, phá giải cấm chế.
Hơi ngoài dự kiến, quá trình phá giải diễn ra khá chóng vánh, còn chưa qua một
khắc thì đã liền chấm dứt.
Thấy vậy Lăng Tiểu Ngư mới nghi hoặc: "Gia Gia, đã xong rồi?".
"Xong rồi".
Thừa biết ý tứ, Gia Gia chủ động giải đáp luôn: "Tiểu Ngư ngươi cũng không cần
nghi hoặc. Cấm chế chỗ này, cấp bậc tuy còn cao hơn hai cái ngoài kia, nhưng
nó đã bị thái âm chi lực phá hủy gần hết rồi. Vậy nên ta chỉ cần tác động một
chút là sụp đổ ngay".
"Ra là vậy".
Lăng Tiểu Ngư xoay đầu, đoạn hỏi: "Gia Gia, ngươi nói thử xem. Phía sau lớp
cửa đá này tràng cảnh sẽ là dạng gì?".
"Ta không hy vọng lại được nhìn thấy một đám xương xẩu nữa đâu".
"Nếu vậy thì ngươi phải cầu may rồi".
Thần tình loáng cái đã trở nên nghiêm túc, Lăng Tiểu Ngư đặt tay lên lớp cửa
đá thứ tư này, đồng thời nhắc nhở người phía sau: "Thiên Hồ Nguyệt, chuẩn bị
đi".
Một câu rồi thôi, hắn lập tức thúc động linh lực, đem cánh cửa trước mặt nâng
lên.
...
"Rầm!".
Một lúc sau, cánh cửa đã hoàn nguyên vị trí, triệt để đóng chặt.
Đội ngũ bốn người gồm Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia, Thiên Hồ Cổ, Thiên Hồ Nguyệt,
tất cả hiện đều đã bước qua. Lúc này, bọn họ đang đứng tụm cùng một chỗ, lặng
im quan sát.
Năm bảy giây sau, vẫn như cũ, Gia Gia là người đầu tiên cất tiếng: "Tiểu Ngư,
ở đây không có xương cốt. Một bộ cũng không".
"Ta thấy".
Lăng Tiểu Ngư khẽ gật đầu, rồi tiến lên mấy bước. Trong đôi mắt hắn, ánh bạc
nhanh chóng xuất hiện.
...
"Tiểu Ngư, ngươi có phát hiện gì không?".
"Trừ bỏ sáu thông đạo kia ra thì chẳng thấy điều gì bất thường. Còn ngươi?".
Tương tự Lăng Tiểu Ngư, với linh nhãn đã khai, Gia Gia đáp: "Ta cũng không
thấy có cạm bẫy gì. Cấm chế thì cũng chỉ xuất hiện trên sáu thông đạo kia
thôi, nhưng mà nó bị hư hỏng hết rồi".
"Được rồi. Chúng ta qua đó xem thử".
Nối gót Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia nhấc chân bước lại gần các thông đạo. Tỉ mỉ xem
xét một hồi, nó báo lại: "Tiểu Ngư, trong sáu cái thông đạo này, cái nào cũng
nồng đậm thái âm chi lực hết a".
Kiểng gót ngồi trước một trong sáu thông đạo, Lăng Tiểu Ngư cau mày: "Thần
thức, pháp nhãn của ta đều không thể thăm dò được lối đi. Gia Gia ngươi thì
sao?".
"Ta cũng vậy".
Gia Gia thành thật nói ra: "Tiểu Ngư, chúng ta chỉ có thể đi vào mới biết được
những thông đạo này dẫn tới đâu, bên trong có gì. Nhưng mà... ta sợ sẽ có nguy
hiểm".
...
Lăng Tiểu Ngư đã trầm mặc khá lâu. Rõ ràng là hắn có điều băn khoăn lo ngại.
Hung hiểm? Hắn sớm biết sẽ có. Chỉ là... Sáu thông đạo tối om này, không hiểu
sao khi nhìn vào chúng, Lăng Tiểu Ngư hắn lại chợt thấy bất an. Cảm giác
này... càng ngày càng rõ.
Được cất giấu bên trong, đến cùng là thứ gì chứ?