Người đăng: PeaGod
Thiên Hồ Nguyệt là một nữ cường nhân, tâm tính cao ngạo, từ xưa giờ vẫn luôn
coi rẻ nhân loại, đặc biệt đối với Lăng Tiểu Ngư thì lại càng có thành kiến.
Theo lẽ thường, nàng khẳng định sẽ không bao giờ chịu khuất phục trước Lăng
Tiểu Ngư. Thiết nghĩ kể cả khi Lăng Tiểu Ngư có dùng biện pháp mạnh cũng chưa
chắc có thể thay đổi được. Biết đâu nàng sẽ tự sát cũng nên. Một đại yêu như
nàng, dám cá thủ đoạn ẩn tàng sẽ chẳng ít.
Bản thân mình, Lăng Tiểu Ngư cũng hiểu được điều đó, rằng Thiên Hồ Nguyệt là
một con ngựa bất kham. Do đó, hắn mới phải dùng Thiên Hồ Cổ - muội muội cũng
đồng thời là điểm yếu duy nhất của nàng - để kiểm soát nàng.
Thực tế đã chứng minh cách làm của hắn là hoàn toàn chính xác. Với việc đặt
cấm chế, khống chế sinh tử của Thiên Hồ Cổ, Thiên Hồ Nguyệt đã không dám làm
bừa. Nhất là sau khi trải qua thất bại lần trước...
Thời gian cân nhắc chẳng tính lâu, Thiên Hồ Nguyệt đã liền hồi đáp. Nàng nhìn
một thân hắc y trước mặt, nói:
"Sinh tử muội muội ta đang nằm trong tay ngươi, ta còn có thể làm gì được
chứ?".
Thấy nàng chịu hợp tác như vậy, Lăng Tiểu Ngư khá vừa ý: "Nguyệt cô nương có
thể hiểu được... đúng là rất tốt".
"Hứ...".
Thái độ đối nghịch hoàn toàn, Thiên Hồ Nguyệt tỏ ra lạnh nhạt: "Đừng nhiều lời
nữa. Mau giải khai phong bế đi".
"Được thôi".
Chẳng mấy để tâm, Lăng Tiểu Ngư nói xong thì liền hành động. Đối tượng đầu
tiên hắn hướng đến là Thiên Hồ Nguyệt nàng.
Thủ chỉ đưa ra, hắn tích tụ lực lượng rồi điểm lên người nàng mấy cái.
"Phốc!".
"Phốc!".
"Phốc!".
Trước sau gộp lại, vị chi là ba lần điểm tất thảy. Tuy nhiên, quá trình giải
khai, nó còn chưa kết thúc. Sau khi điểm xong, Lăng Tiểu Ngư đã lập tức triển
khai một pháp ấn kỳ lạ mà Thiên Hồ Nguyệt chỉ mới nhìn thấy lần thứ hai, đánh
lên ngực nàng.
Cứ thế, hắn giữ yên thêm một lúc nữa...
Trên ngực có một bàn tay nam nhân, lại còn là của Lăng Tiểu Ngư - tên nhân
loại mà mình có thành kiến sâu đậm nhất, Thiên Hồ Nguyệt dĩ nhiên không làm
sao đừng để tâm cho được. Thực tế, nàng đã rất bận lòng. Vô cùng khó chịu.
"Hừm... Lăng Tiểu Ngư, tên nhân loại ghê tởm ngươi... Nếu tỷ muội ta bình an
thoát qua kiếp này, sớm muộn gì Thiên Hồ Nguyệt ta cũng bắt ngươi phải trả
giá!".
Trong âm thầm, Thiên Hồ Nguyệt đã nghiến răng tự nguyện với lòng mình như vậy.
Hận ý ấy, Lăng Tiểu Ngư mặc dù không nghe nhưng ít nhiều vẫn đoán ra được. Từ
trong đôi mắt nàng, hắn đã thấy hung quang thoáng hiện.
"Nữ nhân này...".
Nội tâm có phần bất đắc dĩ, Lăng Tiểu Ngư chốt hạ bằng một cái lắc đầu khe
khẽ.
Hắn đem cánh tay đang đặt trên ngực Thiên Hồ Nguyệt thu về, một lời không nói
đã chuyển hướng sang Thiên Hồ Cổ đứng ở kế bên.
Có vẻ đã chuẩn bị sẵn, Thiên Hồ Cổ vừa trông thấy hắn quay qua liền lui lại
một bước, miệng bảo: "Ta không cần".
Câu trả lời này, Lăng Tiểu Ngư thực có chút ngoài ý muốn. Hắn không nghĩ Thiên
Hồ Cổ nàng lại từ chối giải khai phong bế. Lần trước nàng đâu có như vậy.
Tại sao chứ?
Cùng chung nghi vấn, Thiên Hồ Nguyệt lên tiếng hỏi: "Cổ Cổ, muội sao vậy?".
Đáp lại nàng là một cái lắc đầu nhè nhẹ: "Nhị tỷ, muội không sao. Muội chỉ là
không muốn".
"Tại sao muội lại không muốn?" Lần này lên tiếng không phải Thiên Hồ Nguyệt mà
là Lăng Tiểu Ngư. Hắn đang muốn biết.
May cho hắn, câu trả lời lập tức được thốt ra: "Tại sao ta phải muốn? Có thể
điều động lực lượng thì sao chứ? Sinh tử của ta còn không phải nằm trong một ý
niệm của Lăng Tiểu Ngư ngươi?".
Thì ra là canh cánh chuyện cấm chế.
Hiểu ra vấn đề, Lăng Tiểu Ngư nói: "Cổ Cổ, đó chỉ là sự đảm bảo. Nếu tỷ tỷ
muội không náo động gì, ta tự nhiên sẽ chẳng đá động gì tới cấm chế trong
người muội".
"Vậy ý ngươi là nếu nhị tỷ ta làm ra chuyện gì, Lăng Tiểu Ngư ngươi sẽ kích
hoạt cấm chế để giết ta?".
Lăng Tiểu Ngư rất muốn nói không, rằng dù xảy ra chuyện gì thì vẫn sẽ lưu lại
tính mạng cho Thiên Hồ Cổ nàng, nhưng... Có Thiên Hồ Nguyệt bên cạnh, hắn làm
sao có thể để nói ra được? Nàng ta sẽ bớt đi cố kị đấy.
Tình thế ép buộc, Lăng Tiểu Ngư đành phải giả trang. Giọng bình thản, có phần
lãnh đạm, hắn lấp lửng: "Cổ Cổ, ta tin tỷ tỷ muội sẽ không vô tình đến thế
đâu".
Chuyển dời tầm mắt, hắn mỉm cười với Thiên Hồ Nguyệt: "Nguyệt cô nương, ta nói
đúng không?".
"Hừ... Tiểu nhân".
Ném lại cho Lăng Tiểu Ngư một câu như vậy, Thiên Hồ Nguyệt hướng muội muội
mình khuyên nhủ: "Cổ Cổ, hoàn cảnh hiện tại rất khó lường. Sau lớp cửa đá kia
là thứ gì chúng ta vẫn chưa biết được. Muội có thể điều động lực lượng, tự do
hành động mới là tốt nhất...".
"Nghe tỷ. Để hắn giải khai phong bế cho muội".
"Nhị tỷ...".
Thiên Hồ Cổ có đắn đo, nhưng thời gian không dài. Thiên Hồ Cổ nàng há đâu kẻ
chẳng biết cân nhắc nặng nhẹ mà tiếp tục ương bướng? Mới rồi từ chối, hết thảy
đều bởi do nghĩ đến việc mình bị Lăng Tiểu Ngư xem như con tin tùy thời mang
ra tra tấn, thậm chí xử tử nên mới tổn thương, phẫn hận mà chống đối thế thôi.
Dáng vẻ khiên cưỡng, nàng ngẩng đầu lên nhìn Lăng Tiểu Ngư. Ánh mắt tất nhiên
là chẳng thân thiện gì rồi.
"Làm đi".
Rất súc tích. Nhưng ý tứ, cảm xúc thì hoàn toàn được truyền đạt trọn vẹn.
Lăng Tiểu Ngư, hắn nghe được, cũng hiểu được. Chỉ là... để bụng làm gì chứ?
Bất quá cũng chỉ là có duyên gặp gỡ. Mười mấy năm trước, hôm nay. Sau này ư?
Chuyện tương lai mấy ai lường được?
Chí ít, Lăng Tiểu Ngư hắn không nghĩ xa đến vậy. Hắn còn có việc đáng để bận
tâm hơn nhiều. Ở Thiên Kiếm Môn, vẫn còn có người chờ hắn tới đón...