Người đăng: PeaGod
"Xú nha đầu!".
Lục Đan vừa mới mở miệng bên kia thì ở bên này, tiếng của Lăng Thanh Trúc đã
vang lên.
Thần tình bất thiện như cũ, Lăng Thanh Trúc mau chóng tiếp lời: "Đệ tử yêu, đệ
tử quý của ta mà ngươi cũng dám đánh, gan ngươi đúng là to thật!".
Hai tay đưa lên, nàng đặt hẳn trên đầu của Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù, rất
"chân tâm" mà rằng: "Đồ nhi của ta, thường ngày ta hết lòng dạy dỗ, có cái gì
tốt đều nhường hết cho chúng. Bọn chúng có gây ra lỗi lầm ta cũng chỉ nhẹ
nhàng khuyên bảo, suốt mười năm chưa một lần nặng lời mắng mỏ hay đòn roi đánh
đập, vậy mà xú nha đầu ngươi...".
"Đệ tử ta chỉ sơ ý đụng phải, vô tình làm vỡ ngọc bội của ngươi, cái chuyện có
đáng gì mà xú nha đầu ngươi lại động thủ đánh người?!".
"Hừ! Một đứa chưa đủ ngươi lại đánh luôn hai đứa! Quang minh chính đại thì
cũng thôi, đằng này... Giở trò bỉ ổi, ra tay đánh lén, cái này là hành vi của
danh môn chính phái sao?!".
Trước những lời chất vấn cùng bộ dáng hung hăng của Lăng Thanh Trúc, Lục Đan
khiếp càng thêm khiếp, chỉ biết đứng nép đằng sau sư thúc mình, một câu cũng
không dám đáp lại.
Trong khi đó, kẻ bên cạnh nàng...
Hồng y thiếu phụ thoáng cân nhắc, lựa lời nói đỡ: "Lăng phong chủ xin hãy bớt
giận. Thật ra việc này...".
Tỏ ra bất đắc dĩ, nàng tiếp tục phân trần: "Lăng phong chủ có điều không biết,
miếng ngọc bội mà đệ tử của đạo hữu đã vô tình giẫm vỡ kia, nó là một món đồ
rất quan trọng đối với sư điệt của ta. Miếng ngọc đó chính là vật duy nhất mà
phụ mẫu của sư điệt ta để lại trước khi lâm chung, bởi vậy cho nên...".
"Lăng phong chủ, đứa sư điệt này từ nhỏ đã bái nhập Tam Tiên Đảo, được gia
huynh Ân Diệt thu làm đệ tử chân truyền, hết mực yêu quý, vì vậy khó tránh
tính tình có chút kiêu ngạo... Ra tay với đệ tử của đạo hữu, việc này đúng là
lỗi của sư điệt ta. Chúng ta nhất định sẽ bồi thường thoả đáng, khẩn mong đạo
hữu nể mối giao tình giữa Thiên Kiếm Môn và Tam Tiên Đảo mà bỏ qua một lần".
Dựa vào những lời mới nói thì phải công nhận một điều: hồng y thiếu phụ đã rất
khôn ngoan. Chỉ với mấy câu ngắn gọn, nàng đã thông tri cho Lăng Thanh Trúc
được ba tin tức: thứ nhất là tầm quan trọng của miếng ngọc bội đã bị Lăng Tiểu
Ngư vô tình giẫm vỡ - lý do của việc Lục Đan ra tay đánh người; thứ hai là mối
giao tình giữa Thiên Kiếm Môn và Tam Tiên Đảo, hay chính xác hơn là cân lượng
của Tam Tiên Đảo; thứ ba là thân phận của Lục Đan và chính bản thân mình -
những người có khả năng dẫn động toàn thể lực lượng của Tam Tiên Đảo.
Ân Diệt - đảo chủ của Tam Tiên Đảo, trong giới tu tiên luyện đạo có ai lại
không biết?
Một người là thân muội muội, còn một người lại là chân truyền đệ tử được yêu
quý, bấy nhiêu chắc chắn đã đủ khiến cho Lăng Thanh Trúc phải cân nhắc, e dè.
Hồng y thiếu phụ, nàng cho là như vậy.
Tiếc rằng...
Giống như sư điệt Lục Đan của mình, nàng lại sai rồi.
Lăng Thanh Trúc há đâu là kẻ mà nàng có khả năng lường trước được? Nếu thật dễ
suy đoán thì thiên hạ đã chẳng phong cho Lăng Thanh Trúc hai chữ "quái nhân".
Vẻ giận dữ vẫn bao trùm khuôn mặt, Lăng Thanh Trúc nói: "Ồ, hoá ra là đệ tử
chân truyền của Ân Diệt, thảo nào mà mắt lại đặt cao quá trán như vậy...".
"Hừ! Mới tí tuổi đầu đã biết ủy thế hiếp người, chẳng xem ai ra gì. Ân Diệt
nếu không biết dạy ngươi thì để hôm nay ta đây thay hắn dạy ngươi!".
Thanh âm còn chưa kịp lắng thì Lăng Thanh Trúc đã liền triển khai hành động.
Nàng đem hai tên đồ đệ của mình là Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù đẩy dạt về một
góc, kế đấy liền ném ra mấy tấm linh phù đem chúng bao bọc lại.
Chả cần nghĩ, câu trả lời của Lăng Thanh Trúc đã quá rõ: Nàng quyết thay đồ
nhi đòi công đạo tới cùng!
Ân Diệt thì sao? Tam Tiên Đảo lại thế nào?
Dám đánh đệ tử của Lăng Thanh Trúc nàng thì dù đích thân Ân Diệt có tới cũng
đừng hòng ngăn cản!
Hắc kiếm sớm hiện ra nơi tay, với quyết tâm vì đồ nhi đòi nợ, Lăng Thanh Trúc
lao vút về phía trước, nhắm thẳng vị trí của hồng y thiếu phụ và Lục Đan đánh
tới.
Biết giảng hoà đã thất bại, hồng y thiếu phụ vội bảo sư điệt mình thoái lui
trong khi bản thân thì khẩn trương gọi ra một cây trường tiên để nghênh đỡ hắc
kiếm.
Chính tại thời khắc tiên - kiếm chạm vào nhau ấy, một chuyện bất ngờ đã xảy
ra: thân ảnh của Lăng Thanh Trúc, nó bỗng nhoè đi.
Không hay!
Chừng như đã phát hiện ra điều gì, hồng y thiếu phụ vội vàng đề thăng linh lực
đem hắc kiếm đánh bật, tiếp đến thì liền xoay người chuyển hướng bay về phía
sau.
Đáng tiếc, nàng vẫn chậm.
Không rõ bằng cách nào mà Lăng Thanh Trúc bỗng bất thình lình xuất hiện ngay
trước mặt Lục Đan. Trước ánh mắt kinh hoảng của thiếu nữ, nàng chẳng nói chẳng
rằng giơ tay tát mạnh.
"Chát!".
Sau cái tát đầu tiên, cái tát thứ hai đã ngay tức thì được Lăng Thanh Trúc
đánh ra.
"Chát!".
"Dừng tay!".
...
"Lục Đan!".
"Sư thúc...".
Giây phút choáng váng qua đi, với khoé môi còn vương vết máu, Lục Đan nhìn
người vừa bay tới, hoảng hốt gọi.
Chứng kiến bộ dạng ấy của Lục Đan, hồng y thiếu phụ khó còn có thể bình tĩnh
được nữa. Nàng quay nhìn Lăng Thanh Trúc nơi đối diện, tức giận nói ra:
"Lăng Thanh Trúc, ngươi thật quá đáng!".
"Ta quá đáng?"
Lăng Thanh Trúc chẳng cho là đúng: "Kẻ quá đáng là xú nha đầu kia, đâu phải
ta".
"Hừ... Trẻ nhỏ vô tri, va quệt một chút cũng đâu có gì nghiêm trọng. Chúng ta
lại còn đã hướng ngươi xin lỗi, ấy vậy mà ngươi...".
Hồng y thiếu phụ nói tiếp: "Ngươi thân là trưởng bối, đường đường phong chủ
lại đi ra tay với một hậu bối vấn đỉnh sơ kỳ, lẽ nào không thấy hổ thẹn?!".
"Tại sao ta phải thấy hổ thẹn?".
Lăng Thanh Trúc cố tình bày ra bộ dáng nghi hoặc: "Xú nha đầu của ngươi thân
là đệ tử chân truyền của Ân Diệt - đảo chủ Tam Tiên Đảo, đã không vì Tam Tiên
Đảo mà làm rạng danh thì chớ, lại còn tùy tiện ra tay đánh người...".
"Ngọc bội phụ mẫu để lại thì thế nào? Bộ vỡ rồi sẽ vô pháp hàn gắn chắc? Bản
thân ngươi chẳng phải là một vị chân nhân đó ư? Lẽ nào ngay đến một miếng ngọc
chất liệu tầm thường cũng nối không được? Người Tam Tiên Đảo các ngươi vô dụng
tới thế cơ à?".
"Hừ! Chuyện vốn chẳng đáng gì, xú nha đầu kia một câu không nói đã ra tay đánh
người... Xin lỗi? Các ngươi xin lỗi là xong sao? Trước khi bị xú nha đầu kia
đánh đệ tử của ta cũng đã rất thành tâm xin lỗi a!".
"Chưa hết. Xú nha đầu kia đánh xong một người lại đánh thêm một người. Bản
lãnh không đủ liền giở trò đánh lén, Tam Tiên Đảo các ngươi đẹp mặt quá
nhỉ?!".
"Kẻ nên hổ thẹn không phải Lăng Thanh Trúc ta mà là Tam Tiên Đảo các ngươi!".
Lăng Thanh Trúc càng nói thì bên này đầu Lục Đan càng cúi thấp. Đơn giản là
bởi những lời kia, tất cả đều đúng. Miếng ngọc bội của Lục Đan nàng, nó vốn
chả phải được làm từ chất liệu gì quý hiếm, bất quá thanh ngọc phổ thông chốn
thế tục mà thôi. Với thuật pháp màu nhiệm của tiên gia, muốn đem hoàn nguyên
thật hết sức đơn giản. Còn chuyện giở trò đánh lén... đúng sai đã rõ như ban
ngày rồi...
Không giống Lục Đan biết sai mà sợ, bên cạnh nàng, tâm tình của hồng y thiếu
phụ lại đang tiến triển theo chiều hướng trái ngược. Thay vì e sợ thì nàng
càng lúc càng nghẹn khuất, tức giận.
Vốn là thân muội muội của Ân Diệt - đảo chủ Tam Tiên Đảo, từ nhỏ tới lớn nàng
nào đã nếm qua sự thể như vầy, bị người chỉ trích, thoá mạ.
Mặt mũi của nàng, của Tam Tiên Đảo, đối phương căn bản một chút cũng không
cho!
Nấm tay siết chặt, hồng y thiếu phụ thầm cắn răng, hướng Lăng Thanh Trúc cất
giọng âm trầm: "Vẫn nghe thiên hạ đồn phong chủ Trúc Kiếm Phong Lăng Thanh
Trúc tính tình cổ quái, thích bao che khuyết điểm, không giảng lý lẽ. Hôm nay
nhìn thấy quả nhiên chẳng giả".
Không giảng lý lẽ?
Lăng Thanh Trúc tức thì trợn mắt, trong bụng chửi ầm lên. Từ nãy giờ nàng đã
nói tới như vậy rồi mà cái ả kia vẫn cố tình chưa chịu hiểu. Tốn hết bao nhiêu
là nước bọt cuối cùng lại phí công vô ích...
"Khốn kiếp thật. Cãi không được liền vờ như kẻ mắt mù tai điếc, xuyên tạc sự
thật...".
"Hừm...".
Mũi thở mạnh, môi mím chặt, Lăng Thanh Trúc xắn lên tay áo lên, trực tiếp
khiêu chiến: "Xú bà nương chưa già đã lẫn! Thích thì nhào vô đây, đại tỷ đây
sẽ chiều ngươi tới bến!".
...
Im lặng.
Lăng Tiểu Ngư im lặng. Chu Đại Trù im lặng. Lục Đan im lặng. Hồng y thiếu phụ,
nàng cũng câm nín nốt.
Không một ai, không một người nào có thể tưởng tượng ra được, rằng Lăng Thanh
Trúc sẽ xổ ra một tràng như vậy. Những lời kia... thật là quá thô tục đi.
Đấy là lời nói của một chân nhân, một vị phong chủ uy danh hiển hách?
Rốt cuộc thì nàng là phong chủ, tiên gia hay một đại thẩm bán rau cá ngoài
chợ?
Hai chữ "quái nhân" thiên hạ gán cho Lăng Thanh Trúc quả chẳng hề oan. Lời nói
và hành vi của Lăng Thanh Trúc nàng, người thường căn bản là vô pháp suy lường
nổi.
...
"Crắc... ắc...".
"Crắc... ắc...".
"Kinh ngạc" qua đi, lửa giận lập tức trào dâng trong lòng hồng y thiếu phụ. Từ
trên người nàng, một cỗ hàn khí khủng bố nhanh chóng lan tràn, tựa hồ muốn đem
không gian xung quanh đóng băng lại.
Trường tiên nơi tay nàng, nó cũng bắt đầu rạn nứt, để lộ ra một diện mạo hoàn
toàn mới lạ...