Người đăng: PeaGod
Thông qua một ít thủ đoạn, Lăng Tiểu Ngư đã rất dễ dàng tra ra nơi ở của Tô
Sáng hiện giờ. Hắn cũng chẳng định cư đâu xa, ngay tại trấn Thanh Hoa này
thôi. Lẽ hiển nhiên là sống cùng với người vợ quyền quý, đứa con gái của quan
thượng thư kia.
Trước đại môn Tô phủ, Lăng Tiểu Ngư đứng nhìn một lúc, chợt nhếch môi cười
lạnh: "Nhà thật là lớn. Coi bộ Tô Sáng sống rất tốt".
"Hừ, cái tên bạc bình bạc nghĩa, còn tệ hơn cầm thú...".
Gia Gia căm hận, xung phong tiến đến.
Tới gần cửa lớn, ngay lập tức, bốn tên quan binh liền tuốt đao ngăn lại. Một
tên quát: "Đứng lại!".
"Ngươi là ai?".
"Ta là ai a?".
Trong hình hài cô bé năm tuổi, Gia Gia co tay thành nấm đấm, đưa lên miệng
thổi nhẹ: "Các ngươi thật muốn biết? Được, ta cho các ngươi biết".
"Binh! Binh!".
"Binh! Binh!".
Cúi nhìn bốn tên quan binh đã nằm bất động bên dưới, Gia Gia hừ khẽ: "Giờ thì
các ngươi đã biết ta là ai rồi chứ?".
...
"Đánh ngất... Ta còn tưởng ngươi sẽ giết bọn họ".
Gia Gia quay lại nhìn Lăng Tiểu Ngư - kẻ vừa mới nói, đáp: "Làm chuyện ác là
Tô Sáng, bọn họ cũng đâu có tội gì. Gia Gia ta là người hiểu lý lẽ a".
"Được rồi Tiểu Ngư, chúng ta mau vào trừng trị cái tên lòng lang dạ thú kia
đi".
Nói rồi, Gia Gia giơ chân đạp tung cánh cửa, hiên ngang tiến vào.
"Đứng lại!".
...
"Hừm...".
Đảo quanh một vòng binh lính hơn trăm người, Gia Gia bặm môi, rất không kiên
nhẫn: "Cái đám các ngươi đứng qua một bên hết đi, đừng có làm phiền ta".
"Lớn mật!"
Tiếng Gia Gia vừa dứt thì một giọng khác liền cất lên. Kế đấy, một tên quan
binh tuổi độ bốn mươi cầm đại đao bước ra. Hắn nhìn Lăng Tiểu Ngư, kẻ mới tiến
qua đại môn, nói lớn: "Oắt con! Dám xông vào Tô phủ, đúng là chán sống!".
"Shhh...".
Vẻ bực bội hằn in trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Gia Gia chỉ thẳng tên quan binh nọ:
"Cái tên kia, bộ mắt ngươi bị mù à? Người vừa phá cửa là ta a!".
"Dám xem thường ta, để Gia Gia cho các ngươi biết tay".
Dứt câu, Gia Gia liền xuất ra thủ đoạn.
Đối phó với một đám thế tục phàm nhân, nó tất nhiên chẳng cần dùng nhiều sức
lực, chỉ tùy tiện hoa tay múa chân vài cái liền xong. Rất nhanh, hơn trăm tên
quan binh đều nằm bất động trên đất. Một tiếng rên rỉ thậm chí còn không nghe
được.
Trong lúc đó, tại một căn phòng lớn...
Phòng này, xét ra thực rất đỗi xa hoa. Từ bàn ghế cho tới rèm che, chăn
đệm,..., cái nào trông cũng đẹp đẽ, quý giá.
Đồ vật đã vậy, con người lại càng bắt mắt hơn. Đôi nam nữ có mặt trong căn
phòng, bọn họ ai nấy đều mặc y phục rất đỗi sang trọng, thắt lưng vắt ngọc, cổ
đeo trân châu... Thật... khác xa so với hình ảnh tàn tạ người không ra người
ma không ra ma của Tô Phúc Đường.
Bên chiếc bàn bày biện cao lương mỹ vị, Tô Sáng - kẻ đã phụ bạc Tô Phúc Đường
- cau mày nhìn ra cửa chính, lẩm bẩm: "Vừa rồi bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào
thế nhỉ?".
"Tướng công, không cần lo lắng".
Ngồi nơi đối diện, Cao Mỹ Mỹ - nương tử hiện tại của Tô Sáng - cười nhẹ, trấn
an: "Thiếp nghĩ chắc là mấy tên dân đen không biết sống chết ấy mà... Chàng
yên tâm, Lý Bính trước đây từng là một cao thủ ngang dọc giang hồ, có hắn bảo
vệ Tô phủ thì chẳng ai gây hại được cho chúng ta đâu".
"Chàng xem, ồn ào không phải đã dứt rồi sao? Mấy tên dân đen kia khẳng định đã
bị Lý Bính giải quyết hết rồi".
Cầm lên bình rượu, Cao Mỹ Mỹ rót hai ly đầy, một cho mình, một cho Tô Sáng.
Tình ý ngập tràn, nàng thấp giọng, nói khẽ: "Tướng công, rượu nồng kính tri
kỷ, cạn".
Tô Sáng mỉm cười: "Cạn".
...
"Tướng công...".
Miệng nói chân đưa, Cao Mỹ Mỹ tiến ra sau lưng Tô Sáng, vòng tay qua cổ hắn,
cất lời mời gọi: "Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng. Trời cũng đã muộn, chúng
ta... đi nghỉ thôi".
"Ừm".
"Tướng công, để thiếp giúp chàng cởi y phục".
"Ừm".
Tô Sáng ứng tiếng, khép hờ hai mắt. Bộ dáng khá là hưởng thụ.
Công danh địa vị, quyền cao chức trọng, lại có người vợ đẹp hết lòng hầu hạ
cho mình, cuộc sống này... Tô Sáng thật cảm thấy thoả mãn vô cùng. Trong đầu
mình, hắn thầm nghĩ: "Phải. Sống như vầy mới gọi là sống. Một người tài ba,
bậc trí thức như ta há có thể cả đời gắn bó với loại thôn nữ quê mùa như Tô
Phúc Đường kia được. Tô Phúc Đường kia rõ ràng không xứng với ta...".
"Ta đã lưu cho nàng ta một con đường sống, coi như là niệm tình lắm rồi".
...
Lòng dạ của Tô Sáng, chính là như vậy đấy. Bạc. Bạc đến độ khiến người căm
phẫn. Thật không hiểu hắn đọc sách để làm gì, luân thường đạo nghĩa đã để ở
đâu.
Nhớ thuở nào cha con Tô Phúc Đường tốt bụng cưu mang, nuôi cho hắn ăn học, vậy
mà giờ... Công thành danh toại, nghĩa ân chưa đền hắn đã vội trở mặt quay
lưng.
Loại người như Tô Sáng hắn, sống tiếp thì đúng là làm nhơ chữ "luân thường",
làm bẩn câu "đạo nghĩa".
Còn may, dù trời không tru, đất không diệt thì hôm nay, Tô Sáng hắn cũng đừng
mong sống tiếp được.