Người đăng: PeaGod
"Lăng Tiểu Ngư? Ngươi là Lăng Tiểu Ngư?!".
"Phải, là đệ, người đã từng nương náu trong nhà của tỷ đây".
Đôi bên đã nhận thức, Lăng Tiểu Ngư đi thẳng vào đề: "Phúc Đường tỷ, nói cho
đệ biết. Là ai đã hại tỷ ra nông nỗi này?".
Khuôn mặt nhăn lại vì đau khổ, Tô Phúc Đường chua xót nói ra: "Là Tô Sáng.
Chính hắn đã biến ta thành như vầy".
...
Thêm một lần nữa, Lăng Tiểu Ngư sững sờ. Thông tin mà hắn vừa nghe được, thực
quá ngoài ý muốn rồi.
Tô Sáng? Có nghĩ thế nào Lăng Tiểu Ngư cũng không thể hình dung ra được kẻ hại
Tô Phúc Đường lại là Tô Sáng - tướng công của nàng.
Hắn còn nhớ rõ, trong những tháng ngày nương nhờ tại nhà họ Tô, hắn và sư phụ
đã có không ít lần tận mắt chứng kiến những cử chỉ, hành vi thân mật của phu
thê Tô Phúc Đường. Tình cảm của bọn họ vô cùng thắm thiết. Dẫu nghèo nhưng hai
vợ chồng luôn hết mực thương yêu nhau...
Một đôi phu thê đã từng hạnh phúc như thế, tại sao bây giờ lại thành ra như
vầy? Tô Sáng kia, hắn vì sao lại phải hại nương tử của mình?
Nếu như Tô Sáng là kẻ hung hăng, bặm trợn thì chẳng nói làm gì, đằng này...
Hắn là thư sinh, một kẻ dùi mài kinh sử. Đạo nghĩa, luân thường, Tô Sáng hắn
là kẻ rõ hơn ai hết. Vậy thì tại sao?
"Phúc Đường tỷ, nói cho đệ biết. Tại sao Tô Sáng lại hại tỷ?".
Khóc không thành tiếng, Tô Phúc Đường kể lại: "Từ sau khi đệ và Thanh Trúc rời
đi, nhờ vào số kim ngân hai người để lại, ta và Tô Sáng đã quyết định lên
huyện mua một căn nhà để ở, tiện cho Tô Sáng trau dồi kinh sử, chuẩn bị kỳ thi
sắp tới...".
"Cách đây ít lâu, sau bao năm miệt mài kinh sử, Tô Sáng rốt cuộc cũng đỗ trạng
nguyên, được hoàng thượng quý mến tài năng, ban thưởng rất trọng... Ta cứ
tưởng đó là may mắn, nhưng thật không ngờ...".
"Có được công danh địa vị, Tô Sáng hắn đã liền thay lòng đổi dạ. Hắn vì muốn
cưới con gái quan thượng thư nên rắp tâm hại ta... Hắn cho người gọi ta lên
đây, rồi móc mắt để ta không thể nhìn, cắt lưỡi để ta không thể nói, chặt đứt
tay để ta không thể viết, đánh què chân để ta không thể đi...".
"Tô Sáng hắn để cho ta sống, nhưng sống không bằng chết. Không có lưỡi, cũng
không có tay, ta chẳng cách nào đi tố cáo tội ác của hắn. Không có mắt, chân
lại què, ta muốn trở về thôn Tô Hạ gặp phụ thân cũng chẳng được...".
Cánh tay cùi run run đặt lên bụng, Tô Phúc Đường nghẹn ngào: "... Nếu như
không vì đứa con trong bụng, có lẽ ta đã buông xuôi lâu rồi...".
...
Bên giường, Lăng Tiểu Ngư càng nghe thì nấm tay càng siết chặt. Trong đôi mắt
hắn, hơi nước cũng phủ giăng tự bao giờ.
Hắn đâu có ngờ Tô Phúc Đường lại có những tháng ngày khổ sở tới như vậy.
Hỡi ôi, chỉ vì công danh địa vị, chỉ vì muốn cưới con gái một tên quan thượng
thư nào đó mà Tô Sáng kia lại đan tâm hại nương tử của mình ra nông nỗi này,
người chẳng ra người ma chẳng ra ma...
Không có mắt, không có lưỡi, tay đã cùi, chân cũng bị què, với thân thể tàn
khuyết ấy, Tô Phúc Đường nàng sống được tới hôm nay quả đã là một kỳ tích.
Là vì đứa con trong bụng nàng. Phải, Tô Phúc Đường nàng nghĩ thế, rằng đứa con
trong bụng vẫn còn, nhưng thực tế... Đứa bé kia, nó sớm đã mất rồi. Có lẽ Tô
Phúc Đường nàng cũng biết, chỉ là nàng không thể tiếp nhận được thực tại quá
đỗi tàn khốc nên mới tự mình lừa dối bản thân.
"Tô Sáng...".
Căm hận thốt ra, Lăng Tiểu Ngư nắm lấy cánh tay đã cùi của Tô Phúc Đường:
"Phúc Đường tỷ hãy yên tâm. Đệ nhất định sẽ thay tỷ đòi lại công đạo".
...
"Phúc Đường tỷ, tỷ còn có tâm nguyện gì nữa không? Cứ nói với đệ. Đệ sẽ giúp
tỷ hoàn thành".
"Tâm nguyện sao...".
Trong ý nghĩ, thanh điệu của Tô Phúc Đường cũng trở nên xa xăm vô định: "Tiểu
Ngư, ta muốn quay về thôn Tô Hạ... Ta muốn về nhà...".
...
"Phúc Đường tỷ?".
"Phúc Đường tỷ...".
...
"Tiểu Ngư, nàng đi rồi".
Mặt đầy nước mắt, Gia Gia đem kết giới triệt hồi. Nó vừa dùng tay lau vừa
nghẹn ngào nói: "Nàng ấy thật đáng thương... Tiểu Ngư, chúng ta nhất định phải
đòi lại công đạo cho nàng".
Lăng Tiểu Ngư xoay đầu qua, thần tình kiên định: "Gia Gia, ngươi yên tâm. Ta
sẽ không để nàng ấy phải chết oan uổng đâu".
...
Sau khi thi triển đạo thuật để bảo quản thi thể Tô Phúc Đường, Lăng Tiểu Ngư
chậm rãi đứng lên, nhìn một lúc rồi xoay lưng đi về phía cửa phòng.
Đằng sau, Gia Gia hỏi: "Tiểu Ngư, ngươi đi đâu vậy?".
"Giết người".
...
...
Một cô gái thiện lương như Tô Phúc Đường, đáng ra nên có một cuộc sống êm đềm,
hạnh phúc mới đúng; thế mà hôm nay, kết cục của nàng lại vô cùng bi thảm.
Trong khi đó, Tô Sáng - kẻ bạc tình bạc nghĩa, táng tận lương tâm kia - thì
lại lấy được một tiểu thư đài các, đang sống trong giàu sang nhung lụa, thử
hỏi đạo lý ở đâu?
Trời không có mắt.
Nếu đã vậy, nếu trời đã không nhìn thấy thì Lăng Tiểu Ngư hắn sẽ thay trời
hành đạo. Người đáng sống thì nên được sống, những kẻ đáng chết... thì đều
phải giết.
Tô Sáng, đó sẽ là điểm bắt đầu trong hành trình đồ sát của Lăng Tiểu Ngư
hắn...