Nghi Hoặc


Người đăng: PeaGod

...

"Soạt soạt...".

Bên dưới lòng đất, trên hành lang thông đạo, Cao Ân - một tên đệ tử thuộc chi
mạch Kim Kiếm Phong đang bước đi, dáng vẻ trông có phần uể oải.

Há miệng ngáp dài, hắn cúi nhìn chiếc hộp đang cầm, khẽ than: "Mộng Kiều sư
muội cũng thật là, việc gì phải quan tâm đến một tên phản đồ như vậy chứ".

"Cấu kết ma nữ, sát hại đồng môn, Lăng Tiểu Ngư hắn chết còn chưa hết tội, vậy
mà...".

"Lăng sư thúc vì cứu hắn mà cam chịu Xá hình, Mộng Kiều sư muội thì hướng mình
và Đồ Tự sư huynh quỳ gối cầu xin được gặp mặt... Haizz...".

Cao Ân thở dài. Hắn thật là không sao hiểu được.

"Mà thôi, dù sao cũng đâu phải việc của mình".

Nhẹ lắc đầu, Cao Ân thôi không suy nghĩ vẩn vơ nữa. Mang theo chiếc hộp mà
Mộng Kiều nhờ trao gửi, hắn tiến về căn ngục thất hiện đang giam giữ Lăng Tiểu
Ngư.

...

"Lăng Tiểu Ngư, có người...".

Trước cửa ngục, Cao Ân lơ đễnh gọi, nhưng nói còn chưa hết câu thì hắn đã phải
dừng lại. Vẻ uể oải tan biến tự khi nào, bằng nét mặt khẩn trương, hắn đảo
quanh tìm kiếm.

Chưa thấy, Cao Ân lập tức triển khai pháp nhãn, thả ra thần thức...

Với tình trạng của Lăng Tiểu Ngư hiện tại, khi tu vi đã bị phế, theo lý Cao Ân
chả cần phải làm như vậy, sử dụng đạo thuật dò tìm. Nhưng sự biến mất của Lăng
Tiểu Ngư, nó là một việc hệ trọng, cho nên hắn không thể không làm.

Thực tế, Cao Ân hắn chẳng những đã làm mà còn làm rất triệt để, bằng tất cả
năng lực mình có, chỉ là kết quả...

Không có, vẫn là không có. Lăng Tiểu Ngư đã thật sự biến mất rồi.

"Nguy rồi...".

Dạ thầm hô bất ổn, Cao Ân vứt luôn chiếc hộp đang cầm, chạy thẳng ra ngoài,
vừa chạy vừa gọi lớn: "Đồ Tự sư huynh! Đồ Tự sư huynh!".

...

Vốn đang đứng đợi bên ngoài, Đồ Tự nghe tiếng gọi cấp thiết của Cao Ân thì
cũng liền khẩn trương chạy vào. Vừa thấy mặt hắn liền hỏi ngay: "Cao sư đệ, đã
xảy ra chuyện gì?".

"Lăng Tiểu Ngư... Lăng Tiểu Ngư hắn...".

"Lăng Tiểu Ngư làm sao?!".

"Hắn... hắn biến mất rồi!".

"Cái gì?!".

Đồ Tự càng thêm sửng sốt. Hắn lập tức buông Cao Ân ra, chạy luôn vào bên trong
xem xét.

Dừng trước cửa ngục thất, giống với Cao Ân ban nãy, Đồ Tự cũng triển khai pháp
nhãn, sử dụng thần thức. Và, lẽ hiển nhiên, kết quả vẫn chẳng thu được gì.
Chạy ngang chạy dọc trong ngục thất một hồi, cuối cùng thì Đồ Tự đành chấp
nhận sự thật, rằng Lăng Tiểu Ngư đã không còn ở đây nữa.

Nhưng...

Nếu Lăng Tiểu Ngư không ở đây thì đang ở đâu?

Bên ngoài vốn dĩ được bố trí cấm chế, lại có hắn ngày đêm canh giữ, rốt cuộc
Lăng Tiểu Ngư làm sao ra được? Hắn đi bằng ngõ nào chứ?

...

"Sư huynh...".

Giữa lúc Đồ Tự đang hoang mang tự hỏi thì sau lưng hắn, giọng của Cao Ân
truyền đến.

Tạm dẹp đi suy tư, Đồ Tự quay đầu lại, hướng sư đệ mình căn dặn: "Cao Ân, đệ ở
lại đây trông chừng. Ta phải đi báo cho sư phụ biết".

"Vâng, đệ biết rồi".

...

Cao Ân trông theo thân ảnh Đồ Tự cho tới khi khuất hẳn, xong lại quay nhìn
ngục thất trống không, dạ bất giác lo âu: "Để cho phản đồ trốn thoát, lần này
chỉ sợ mình sẽ bị trách tội...".

...

...

Một lúc sau.

Đồ Tự - người rời đi trước đó hiện đã trở về. Tất nhiên là không chỉ một mình.
Trừ bỏ hắn ra thì Cơ Thành Tử cũng đang có mặt.

Bỏ qua màn chào hỏi của Cao Ân, Cơ Thành Tử vừa đáp xuống liền đi thẳng vào
bên trong căn ngục thất từng giam giữ Lăng Tiểu Ngư, tự mình xem xét. Xem
xong, hắn mới hỏi:

"Đồ Tự, Cao Ân, hai người các ngươi thực sự không hề phát hiện thấy điểm gì
bất thường khi Lăng Tiểu Ngư biến mất sao?".

"Bẩm sư phụ." - Đồ Tự bước ra, cung kính thưa trình - "Kể từ khi Lăng Tiểu Ngư
bị đưa vào ngục thất, đệ tử và Cao Ân vẫn luôn túc trực canh chừng. Chúng đệ
tử thật sự chưa từng phát hiện thấy có điểm bất thường nào".

"Vậy thì kỳ lạ thật...".

Cơ Thành Tử tỏ vẻ thâm trầm: "Ngục thất vẹn nguyên, cấm chế xung quanh cũng
không có dấu hiệu bị người tác động, rốt cuộc thì Lăng Tiểu Ngư làm sao lại
biến mất...".

Im lặng suy tư một đỗi, Cơ Thành Tử quay sang Đồ Tự, bảo: "Đồ Tự, Cao Ân, hai
ngươi đi mời các vị sư thúc tới đây".

"Vâng, sư phụ".

"Vâng, sư phụ".

...

Đồ Tự, Cao Ân đi rồi, trước ngục thất lúc này chỉ còn mỗi mình Cơ Thành Tử.
Hắn vuốt nhẹ chòm râu, nhìn vào bên trong mà lẩm bẩm: "Coi bộ Lăng Tiểu Ngư
này cũng không hề đơn giản".

...

...

Sự biến mất của Lăng Tiểu Ngư đã làm dấy lên nhiều mối nghi ngại trong lòng Cơ
Thành Tử. Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, ba người bọn họ cũng ita
nhiều sinh tâm ngờ vực.

Đã có một vài suy đoán được nêu ra. Trong số đó, Gia Gia cũng được đề cập.
Đương nhiên vẫn với thân phận "cao nhân thần bí" giống trước kia.

Nhưng... như thế đã sao?

Đừng nói mới chỉ là suy đoán, một trong những khả năng, kể cả khi chắc chắn kẻ
giải cứu Lăng Tiểu Ngư là vị "cao nhân" ở Phị Tinh Đới Nguyệt Động kia đi nữa
thì mấy người bọn họ cũng chỉ đành bất lực mà thôi.

Người đã đi rồi, dễ gì tìm được?


Tiên Môn - Chương #313