Lặng Lẽ Rời Đi


Người đăng: PeaGod

...

Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử cùng nhau trầm mặc. Đối với quyết
định của Cơ Thành Tử, thú thực bọn họ cũng chả biết là đúng hay sai. Nhưng chí
ít...

Thở nhẹ một hơi, sau tất cả, Ngọc Vân Tử là người đầu tiên lên tiếng: "Chưởng
môn sư huynh, tâm ý của sư huynh, đệ nghĩ là mình hiểu được... Đệ đồng ý".

Cơ Thành Tử khẽ gật đầu, chuyển mắt nhìn qua hai vị phong chủ còn lại.

"Bất Dịch đệ tán thành".

...

Không được như hai vị sư đệ của mình, Lý Ngọc Thường lại có phần do dự. Thay
vì trả lời, nàng hỏi: "Chưởng môn sư huynh, việc cách ly Lăng Tiểu Ngư khỏi
Thanh Trúc sư tỷ muội không có ý kiến, nhưng mà... Theo muội biết thì Lăng
Ngọc Yến - cô cô của Lăng Tiểu Ngư - hiện chỉ sống một mình, nhiều năm qua vẫn
một lòng ngóng trông hắn trở về...".

Lý Ngọc Thường dù nói chưa hết ý nhưng Cơ Thành Tử vẫn dễ dàng nghe ra được.
Hắn thở dài: "Tính mệnh phàm nhân mong manh, cái đó ta đương nhiên biết. Nhưng
chúng ta phải lấy đại cục làm trọng".

"Trước mắt, chúng ta cũng chỉ đành ủy khuất cho Lăng Ngọc Yến, đợi một thời
gian nữa, chờ cho tâm cảnh Thanh Trúc sư muội bình ổn trở lại rồi tính tiếp".

...

Cứ như vậy, mọi chuyện đã được định đoạt, theo ý Cơ Thành Tử. Lăng Tiểu Ngư,
hắn sẽ bị đưa đến một nơi rất xa, ra khỏi tầm mắt của Lăng Thanh Trúc. Lăng
Ngọc Yến thì càng khỏi phải nói, muôn trùng diệu vợi.

Thời gian?

Có thể là năm năm. Có thể là mười năm. Hoặc, cũng có thể là hai mươi năm, ba
mươi năm... Chuyện mai sau, nào ai biết được.

Đáng bận tâm, nên là hiện tại...

Bên trong ngục thất, lúc này, Lăng Tiểu Ngư vẫn đang còn hôn mê chưa tỉnh.

Phải. Tội chết đã miễn nhưng tội sống thì vẫn còn. Tự do căn bản là chuyện xa
vời. Tốt hơn trước, có chăng là thân thể hắn đã không bị xiềng xích trói buộc
nữa. Thương tích cũng là như thế, được người cứu chữa. Dù vậy, bộ y phục dính
đầy máu kia thì như cũ, đang khoác trên người hắn.

"Tiểu Ngư...".

Chợt, một thanh âm khe khẽ cất lên. Rất nhanh sau đấy, chủ nhân thanh âm đã
hoàn toàn lộ diện.

Nó khá là nhỏ nhắn, chỉ cao khoảng một thước hai tấc dư, mặc một bồ đồ màu
trắng, tóc màu vàng sẫm, hết sức đáng yêu. Nhất là khi nhìn vào khuôn mặt bầu
bĩnh và cặp mắt đen láy to tròn kia, kết hợp cùng mái tóc dày cộm giống một
chiếc mũ rộng vành với phần đỉnh nhô lên thì thật khó lòng để quay mặt đi
hướng khác.

Chẳng phải Gia Gia thì còn ai?

Hai tay ôm quả cầu màu tím, Gia Gia bước nhanh về phía Lăng Tiểu Ngư. Nó nhìn
nhìn một lúc thì bật khóc.

"Híc... Bọn họ đúng là xấu xa, lại đánh ngươi thành ra như vầy...".

"Tiểu Ngư, đám người đó nhất định vẫn chưa buông tha cho ngươi đâu. Ngươi
không thể ở lại đây được".

...

"Tiểu Ngư, chúng ta là bằng hữu tốt, ta sẽ không bỏ mặc ngươi đâu. Gia Gia sẽ
mang ngươi rời khỏi đây".

Sau những gì đã chứng kiến, nay lại thấy Lăng Tiểu Ngư vẫn tiếp tục bị giam
cầm, Gia Gia hiểu nếu để Lăng Tiểu Ngư ở lại Thiên Kiếm thì cuộc sống sau này
của hắn cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì. Do đó, nó quyết định đưa Lăng Tiểu Ngư đi
khỏi chỗ này.

Khả năng thành công?

Nếu ai đó đang lo ngại thì thật sự là dư thừa. Hãy nhìn xem, chẳng phải Gia
Gia nó đã vô thanh vô tức có mặt ở đây rồi sao? Nên nhớ, ngục thất này được
canh giữ rất cẩn mật, cấm chế được bố trí hết sức cao minh.

Gia Gia nó tiến vào được thì lý gì lại không ra được. Mang thêm một Lăng Tiểu
Ngư, đấy chả phải vấn đề. Bởi lẽ nó đâu có di chuyển theo cách thông thường,
độn quang hay là ẩn nặc tiềm hành. Gia Gia, nó có phương thức kỳ diệu hơn
nhiều: Dịch chuyển bằng thông đạo không gian.

Nếu là trước kia, điều đó căn bản là không thể. Nhưng còn bây giờ, hết thảy
đều nằm trong khả năng của Gia Gia rồi. Thần thông mà nó vừa mới thức tỉnh cho
phép nó mở ra một thông đạo không gian.

...

"Tiểu Ngư...".

Gia Gia hết nhìn Lăng Tiểu Ngư lại nhìn viên tử tinh cầu trong tay, nói nhỏ:
"Thật ra... ta chỉ vừa thức tỉnh năng lực này thôi, cũng không thể đảm bảo an
toàn tuyệt đối được. Nhưng ngươi yên tâm, Gia Gia sẽ bảo vệ ngươi".

"Được rồi, chúng ta phải đi nhanh lên".

Nói đoạn, Gia Gia hít mạnh một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc lên hẳn. Nó
nâng viên tử tinh cầu trong tay lên, để trôi nổi giữa hư không, bắt đầu vẽ vẽ.

Sau tầm chục giây, một chút ba động nổi lên. Kế đấy, một điểm sáng màu tím
xuất hiện. Rồi, từ điểm sáng ấy, một thông đạo dần nới rộng.

Một bên giữ cho thông đạo tiếp tục duy trì, một bên Gia Gia thi triển đạo
thuật, đem cả người Lăng Tiểu Ngư nâng lên.

"Tiểu Ngư, chúng ta đi thôi".

Chẳng chút luyến lưu, với tâm ý đã quyết, Gia Gia cứ thế đưa Lăng Tiểu Ngư vào
thông đạo, cùng nhau rời khỏi Thiên Kiếm Môn.

Kể từ đây, số phận Lăng Tiểu Ngư rồi sẽ ra sao?

Duyên với Thiên Kiếm đã tận; tình với ân sư, liệu có còn?


Tiên Môn - Chương #312