Người đăng: PeaGod
...
Những gì cần hỏi, Âm Tiểu Linh đều đã hỏi. Câu trả lời nhận được, tuy chưa quá
minh bạch nhưng chung quy cũng đủ khiến nàng miễn cưỡng vứa ý. Sau cái gật
đầu, nàng nói:
"Tô Đông Vũ, ngươi quả nhiên không làm cho ta thất vọng. Sự thành khẩn của
ngươi, bổn thánh nữ ta ghi nhận".
"Cảm tạ thánh nữ đã tin tưởng".
"Ừm...".
Gật đầu thêm cái nữa, Âm Tiểu Linh cười bảo: "Thôi được rồi. Nể tình ngươi đã
thành tâm khai báo sự tình, lại thề thốt trung thành phò tá, bổn thánh nữ sẽ
giúp ngươi ra đi nhẹ nhàng".
Đoạn đầu còn tốt, nhưng đến khúc sau, Tô Đông Vũ vừa nghe qua thì khuôn mặt
liền đại biến.
"Giúp ngươi ra đi nhẹ nhàng", đây là ý gì? Đối phương vẫn như cũ muốn lấy mạng
hắn?
"Thánh nữ, ngươi... Ngươi đã hứa sẽ tha mạng cho ta...".
"Ồ... Ta có hứa thế sao?" - Âm Tiểu Linh tặc lưỡi lắc đầu - "Tô Đông Vũ, ngươi
hình như đã hiểu lầm gì rồi. Lúc nãy ta chỉ nói là sẽ xem xét, nào có hứa hẹn
gì đâu".
"Âm Tiểu Linh, ngươi xảo trá!".
Đối với lời mắng chửi nọ, Âm Tiểu Linh chẳng những không thấy khó chịu mà còn
vui vẻ đón nhận: "À, cảm ơn ngươi đã khen ngợi. Với kẻ trong giới tà đạo bọn
ta mà nói, âm hiểm, xảo trá, đấy đều là những lời khen tặng cả đấy".
Chân bước lên, nàng tiếp tục: "Tô Đông Vũ, để ta tiễn ngươi một đoạn".
"Yêu nữ... Đây là ngươi ép ta..." Trong âm thầm, họ Tô nghiến răng căm hận.
Hắn đã quyết định rồi. Hôm nay cho dù chết hắn cũng phải kéo theo nữ nhân độc
ác kia.
...
"Hừm... Tô Đông Vũ ngươi muốn tự bạo sao?".
Trong lòng biết rõ nhưng Âm Tiểu Linh vẫn không chút nào lo sợ. Nàng vẫn như
cũ, hai chân đều đặn bước đi.
Xem ra... Âm Tiểu Linh nàng sớm đã có phương án đối phó rồi.
...
Kẻ tiến người lui, đến khi khoảng cách giữa đôi bên rơi tầm sáu, bảy bước chân
gì đấy, Âm Tiểu Linh rốt cuộc dừng lại. Sát ý bộc phát, nàng đang toan xuất
thủ thì...
"Xẹt!".
Một thanh âm khe khẽ cất lên, khiến nàng phải vội vàng né tránh. Phải, Âm Tiểu
Linh nàng đã bị tấn công.
Tô Đông Vũ?
Không. Kẻ tập kích, hắn xuất phát từ phía sau.
Thần tình loáng cái đã đổi hẳn, Âm Tiểu Linh ngưng thần quan sát. Chợt, nàng
hướng phía bên trái đánh ra một chưởng.
"Oành!".
Khá hiệu quả. Một chưởng kia dù không trúng đích nhưng đã buộc kẻ ẩn nấp phải
lộ diện tức thì. Lúc này, nó đang hiện rõ trong tầm mắt Âm Tiểu Linh.
Là một quái thú. Nó có hình dạng rất giống con người, trừ hai điểm. Thứ nhất,
quái thú này có đuôi, di chuyển bằng bốn chân; thứ hai, nó không có lông, theo
đúng nghĩa đen.
Toàn thân nó, từ đầu tới chân đều chả có lấy một sợi lông nào cả. Lông tóc,
lông mi, lông mày, lông chân, lông tay,..., hết thảy đều không có. Với pháp
nhãn của mình, Âm Tiểu Linh hoàn toàn khẳng định điều đó.
"Thứ quỷ gì đây?".
Âm Tiểu Linh thật sự là chẳng tài nào biết được. Mặc dù kiến thức của nàng rất
phong phú, nhưng nàng thề là chưa từng trông thấy hay là nghe qua về một sinh
vật tương tự thế này.
"Khúc khúc...".
Trong lúc Âm Tiểu Linh còn đang tự hỏi thì bên kia, nơi đối diện, quái thú
bỗng kêu lên mấy tiếng kỳ lạ. Một thứ ngôn ngữ mà nàng vô pháp thông hiểu.
Nhưng, có một điều Âm Tiểu Linh nàng hoàn toàn chắc chắn. Đó là quái thú, nó
đang thèm muốn nàng. Trong đôi mắt kia, sự khao khát đang hiện rõ.
...
"Khúc khúc...".
Sau một hồi đi qua bước lại để quan sát Âm Tiểu Linh, quái thú cuối cùng cũng
có hành động. Nó lè lưỡi liếm quanh miệng mình một cái rồi lao thẳng về phía
nàng, tiếp nối cuộc tấn công bỏ dở ban nãy.
Bên đây, Âm Tiểu Linh vốn vẫn luôn cảnh giác, nay vừa trông thấy kẻ địch ra
tay thì cũng lập tức hành động ngay. Bách Quỷ Binh Phù loé lên, từ bên trong,
hơn hai mươi bóng đen cấp tốc lao ra.
...
"Khặc khặc...".
"Khúc khúc...".
Quỷ binh, quái thú, mỗi bên một kiểu, ai nấy phát ra những tiếng kêu đặc dị
của mình. Lẽ dĩ nhiên, va chạm không chỉ mỗi thanh âm. Bọn chúng đã đánh nhau
rất ác liệt. So với Tô Đông Vũ ban nãy thì tràng cảnh còn kinh tâm động phách
hơn nhiều.
Rõ ràng, tu vị của quái thú vượt xa Tô Đông Vũ. Chí ít nó cũng sở hữu lực
lượng tương đương với chân nhân trung kỳ. Khá là đáng lo ngại.
"Thứ quỷ này không ngờ lại ghê gớm như vậy, thậm chí còn kinh khủng hơn cả tu
sĩ chân nhân trung kỳ...".
Âm Tiểu Linh càng xem trong lòng càng trầm trọng. Sợ kéo lâu sẽ sinh biến,
nàng quyết đoán xuất ra thêm một kiện bảo vật nữa.
Pháp bảo này, nhìn qua khá giống Bách Quỷ Binh Phù, cũng là màu đen, cũng dạng
ấn tín. Khác, duy nhất ở hình ảnh điêu khắc. Nếu như Bách Quỷ Binh Phù là
những u linh lệ quỷ thì với bảo ấn này, rồng mới là sinh vật đang uốn lượn
xung quanh.
Huyết Ngục Hoả Long Ấn, đấy chính là danh tự của nó.