Người đăng: PeaGod
Nặng nề, trầm trọng, ngập tràn lo lắng, đấy là những gì đang hiển hiện qua nét
mặt của Chu Đại Trù.
Biết đã có chuyện chẳng lành, Lăng Tiểu Ngư lập tức tách khỏi Lệ Thắng Nam,
đứng dậy hỏi: "Sư huynh, có tin xấu phải không?".
"Ừm".
Chu Đại Trù trầm giọng nói ra: "Tiểu Ngư, hôm nay ra ngoài dò la, lúc ngang
qua một hạp cốc ta đã phát hiện dấu vết đánh nhau. Có rất nhiều vết kiếm lưu
lại trên vách núi...".
"Biết rất có khả năng là môn nhân Thiên Kiếm, ta chẳng nghĩ nhiều, nhanh chóng
lần theo... Sau khoảng tầm một khắc truy tung, rốt cuộc thì ta cũng tìm được.
Nhưng mà...".
"Sư huynh, lẽ nào...?".
Mặc dù Lăng Tiểu Ngư không nói hết nhưng Chu Đại Trù vẫn dễ dàng hiểu ra ý tứ.
Hắn gật đầu xác nhận: "Đều đã chết".
Đều đã?
Lăng Tiểu Ngư truy vấn: "Sư huynh, ý huynh là không chỉ một người?".
"Chính xác là hai người".
"Là hai người nào?".
"Giang Hạc và Tô Triệt của Liệt Kiếm Phong".
...
Sau câu nói ấy thì cả Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù đều lâm vào trầm mặc. Đang
ngồi tựa lưng bên dưới, Lệ Thắng Nam chủ động phá tan im lặng. Nàng hướng Chu
Đại Trù, hỏi: "Đại Trù, Giang Hạc và Tô Triệt, bọn họ đã chết thế nào?".
Chu Đại Trù chưa vội đáp. Hắn kéo Lăng Tiểu Ngư cùng ngồi xuống rồi mới hồi
âm:
"Lệ sư tỷ, Tiểu Ngư, hai người không tưởng tượng được đâu. Giang Hạc và Tô
Triệt, bọn họ thật sự là chết rất thảm".
"Thời điểm ta lần theo dấu vết tìm tới thì cuộc chiến đã ngã ngũ từ lâu. Hung
thủ đã sớm rời đi, hiện trường chỉ còn lại thi thể của Giang Hạc và Tô Triệt
sư huynh. Hai bộ thi thể ấy... Đầu mình, tay chân, mỗi cái văng ở một nơi,
trông rất kinh khủng. Nhưng kinh dị nhất vẫn là lục phủ ngũ tạng của bọn họ,
mười phần quá chín đều biến mất cả. Ta nghi ngờ là đã bị hung thủ lấy ăn...".
...
"Ực...".
Lệ Thắng Nam càng nghe Chu Đại Trù miêu tả thì sắc mặt càng tái đi. Nàng cố
gắng giữ cho mình qua cơn buồn nôn.
Trong khi ấy, Lăng Tiểu Ngư thì đỡ hơn đôi chút. Nắm bắt điểm mấu chốt, hắn
nói ra suy nghĩ của mình: "Đại Trù, theo lời huynh nói thì kẻ đã sát hại Giang
Hạc và Tô Triệt sư huynh, hắn không phải thuộc dạng giống như những tên thụ
tinh mà chúng ta từng chạm trán?".
"Chắc chắn không phải." Chu Đại Trù quả quyết.
Rồi lý giải: "Tiểu Ngư, ở chỗ ta tìm thấy thi thể có rất nhiều dấu vết của
hung thủ lưu lại. Nó rành rành là vết tích của một loài động vật nào đó".
"Động vật? Không phải yêu quái trong dáng hình nhân loại?".
Chu Đại Trù lắc đầu: "Không phải. Những dấu chân, những vết cào xé ta nhìn
thấy, chúng rõ ràng thuộc về thú loại".
...
"Có khả năng dễ dàng sát hại hai vị sư huynh Giang Hạc và Tô Triệt của Liệt
Kiếm Phong thì tu vi hung thủ ít nhất cũng phải là vấn đỉnh hậu kỳ...".
"Cũng có khả năng là chân nhân cấp bậc"
Chu Đại Trù bày tỏ lo ngại: "Tiểu Ngư, xem ra suy đoán của chúng ta trước đó,
rằng bên trong mật cảnh hoang sơ này không tồn tại động vật là sai. Cái chỗ
quỷ quái này, hung hiểm nói không chừng vượt xa hơn rất nhiều so với những gì
chúng ta đã hình dung. Có lẽ việc chúng ta còn sống đã la một chuyện rất may
mắn. Về những người khác, chỉ sợ rằng...".
Mấy chữ sau cùng Chu Đại Trù đã bỏ lửng, nhưng ý tứ thì Lăng Tiểu Ngư sao lại
chẳng nghe ra. Hắn hiểu, rõ ràng là khác. Và cũng chính vì đã hiểu rõ nên giờ
phút này đây cõi lòng hắn mới càng thêm trĩu nặng. Hắn đang lo lắng. Cho mình,
cho Chu Đại Trù - Lệ Thắng Nam, cho những đồng môn hiện đang thất lạc. Đặc
biệt là Dương Tiểu Ngọc...
Tô Đông Vũ, Lưu Cảnh Thiên, Công Tôn Nhược Thủy, Lâm Oánh, Đồ Tự, mấy người
bọn họ dẫu thật sự xảy ra bất trắc, Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn có thể cố gắng tiếp
nhận được. Nhưng còn Dương Tiểu Ngọc...
Nàng đâu chỉ đơn thuần là một vị đồng môn. Dương Tiểu Ngọc nàng là người bạn
thanh mai trúc mã của hắn, đã từng cùng hắn trải qua những ngày tháng vô âu vô
lo ở Đào Hoa thôn. Nàng xem hắn như thân nhân, và hắn, hắn cũng coi nàng như
quyến thuộc. Nhớ mọi khi, hễ có đồ tốt gì thì Dương Tiểu Ngọc nàng đều để dành
riêng cho hắn...
Hôm nay, nếu như Dương Tiểu Ngọc nàng thực xảy ra bất trắc mà nói... Lăng Tiểu
Ngư hắn thật không biết mình sẽ trở nên thế nào nữa. Tâm trạng khi đó của hắn
nhất định là sẽ rất tồi tệ...
"Tiểu Ngư, ngươi có phải đang lo lắng cho Tiểu Ngọc không?" Sau một hồi trầm
mặc, Chu Đại Trù cuối cùng cũng đã lên tiếng.
Hắn lựa lời trấn an: "Tiểu Ngư ngươi cũng đừng quá lo. Tiểu Ngọc khác với
chúng ta, bản lãnh nàng cao như vậy, thiết nghĩ dẫu gặp phải yêu ma tà vật
cũng sẽ xoay trở được thôi".
"Đệ cũng hi vọng được như vậy".
"Được rồi. Chúng ta thảo luận một chút những việc sắp tới cần làm đi".
...