Ngờ Vực


Người đăng: PeaGod

...

"Này...".

Lăng Tiểu Ngư nghe gọi liền ngó xuống.

Chỉ chờ có thế, Lệ Thắng Nam hỏi: "Sư huynh của ngươi... hắn có thù với cây
à?".

Ý tứ của Lệ Thắng Nam, Lăng Tiểu Ngư sao lại chẳng hiểu. Mặc dù trong lòng
cũng thấy bộ dáng hiện tại của sư huynh mình không đẹp đẽ gì cho cam, nhưng
xuất phát từ sự kính trọng, hắn lựa lời nói đỡ: "Hmm... Bình thường sư huynh
không có như vậy đâu".

"Thật không như vậy?".

"Thật".

Lệ Thắng Nam im lặng, không hỏi thêm câu nào nữa. Dẫu vậy, xem thần thái của
nàng thì... chẳng có vẻ gì là tin tưởng hết.

...

"Hừ, cho Diêm vương khỏi nhận ra nghiệt súc ngươi luôn".

Sau một hồi giẫm đạp, Chu Đại Trù rốt cuộc cũng hả dạ. Dứt khoát gạt tàn thi
của thụ tinh sang một bên, hắn xoay đầu, hướng chỗ hai người Lăng Tiểu Ngư -
Lệ Thắng Nam tiến lại.

"Sư huynh".

"Tiểu Ngư".

Mừng vui lộ rõ qua gương mặt, Chu Đại Trù nói tiếp: "Gặp được ngươi thật tốt
quá. Ta cứ sợ ngươi đã xảy ra chuyện gì...".

"Sư huynh, đệ cũng rất lo lắng cho huynh".

"Ha ha... Ta biết mà. Tiểu Ngư ngươi là hảo huynh đệ".

Cười được mấy giây, Chu Đại Trù đột nhiên thu hồi tiếu ý. Hắn liếc xuống Lệ
Thắng Nam, sau đấy lại liếc lên nhìn Lăng Tiểu Ngư, thần tình nghi hoặc: "Tiểu
Ngư, nữ nhân này hình như là Lệ sư tỷ a?".

"Vâng, đây đúng là Lệ sư tỷ".

"Thế... Tiểu Ngư, tại sao ngươi lại bồng Lệ sư tỷ vậy?".

"Đó là vì... Hmm... Sư huynh, Lệ sư tỷ bị trúng độc, nhất thời không thể đi
lại".

"Trúng độc?".

Chu Đại Trù lại lần nữa liếc xuống quan sát cô gái nằm trên tay sư đệ mình.

Bị người soi mói, Lệ Thắng Nam có muốn trốn tránh cũng chẳng được nữa. Khá là
e thẹn, nàng phản ứng: "Ngươi nhìn cái gì?".

"Thì nhìn coi sư tỷ có thực bị trúng độc không".

"Ngươi...".

"Hừm...".

Theo sau tiếng hắng, Lăng Tiểu Ngư thay Lệ Thắng Nam nói hộ: "Sư huynh, Lệ sư
tỷ đích xác đã bị trúng độc. Trước khi đệ tìm thấy thì sư tỷ cũng giống như
huynh, có chạm trán qua với thụ tinh. Vừa rồi cũng chính sư tỷ đã lên tiếng
cảnh báo huynh về chất độc của thụ tinh kia...".

"À, ta nhớ rồi. Lúc nãy đúng là tiếng hô của Lệ sư tỷ".

Những tưởng Chu Đại Trù đã hiểu ra vấn đề thì không, đầu vừa gật xong còn chưa
được bao lâu hắn đã lại hỏi: "Nhưng mà Tiểu Ngư, tại sao Lệ sư tỷ lại ăn mặc
như vầy? Đây hình như là y phục của ngươi a?".

"Cái này..." - Lăng Tiểu Ngư ấp úng, nhưng rồi cũng quyết định nói ra - "Lúc
đệ tìm thấy Lệ sư tỷ thì tình trạng của tỷ ấy... Hmm... Quần áo có hơi khó coi
một chút, vì vậy cho nên đệ đã lấy y phục của mình mặc cho tỷ ấy".

"Tiểu Ngư, ta vẫn chưa hiểu lắm".

Chu Đại Trù chỉ vào chiếc không gian giới chỉ mà Lệ Thắng Nam đang đeo, nói
tiếp: "Nếu muốn thay y phục thì có thể lấy chính y phục của Lệ sư tỷ mà, đâu
cần ngươi phải...".

Lần này thì Lăng Tiểu Ngư đã thực sự đờ ra. Câu nói của Chu Đại Trù, theo
nghĩa nào đó thì đã khiến hắn "bừng tỉnh". Và cũng chính vì đã tỉnh nên hắn
mới đang tự thấy mình hết sức đần độn.

Đúng như sư huynh hắn vừa nói, lúc đó hắn rõ ràng có thể lấy chính y phục của
Lệ Thắng Nam rồi mặc vào cho nàng, vốn chả cần thiết phải dùng quần áo của bản
thân làm gì cả.

Tại sao lúc đó hắn lại không nghĩ ra chứ?

"Lăng Tiểu Ngư à Lăng Tiểu Ngư, ngươi đúng là ngớ ngẩn thật mà".

Trong lúc Lăng Tiểu Ngư đang thầm tự trách thì trên tay hắn, Lệ Thắng Nam cũng
đã sớm giấu mặt đi. Nàng rất xấu hổ.

Ngẫm lại tình cảnh khi đó, Lệ Thắng Nam nàng đáng ra nên có sự can thiệp mới
phải, ấy vậy mà...

"Lệ Thắng Nam à Lệ Thắng Nam, ngươi bị cái gì vậy chứ? Tại sao lúc ấy ngươi
lại không nhắc nhở hắn...".

...

"Tiểu Ngư, Lệ sư tỷ, hai người các ngươi... không phải đã phát sinh chuyện gì
mờ ám đấy chứ?".

"Không có!".

"Không có!".

Gần như lập tức, ngay khi Chu Đại Trù vừa dứt câu thì Lăng Tiểu Ngư và Lệ
Thắng Nam liền đồng thanh phủ nhận. Nhưng chính điều đó, nó lại càng khiến họ
Chu tăng thêm ngờ vực.

"Mình chỉ tùy tiện hỏi thôi mà Tiểu Ngư và Lệ sư tỷ... Phản ứng của hai người
bọn họ hình như hơi thái quá thì phải. Lẽ nào mình nói mò cũng trúng, giữa bọn
họ thực đã phát sinh chuyện gì mờ ám?".

Chu Đại Trù hết liếc xuống rồi lại liếc lên, không biết nghĩ gì cuối cùng lại
cười, bảo: "Ha ha... Không có thì không có, ta cũng chỉ tiện miệng thôi. Ta
tin tưởng các ngươi mà...".

"Được rồi Tiểu Ngư, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi".

...

Phút giây khó xử đã trôi qua. Lăng Tiểu Ngư và Lệ Thắng Nam, cả hai tạm thời
thoát qua phiền toái. Lúc này, bọn họ đang cùng Chu Đại Trù thảo luận, tính
xem phải làm gì tiếp theo...

Vốn dĩ ban đầu, bọn họ định sẽ tiếp tục lên đường tìm kiếm tung tích những
đồng môn còn lại, nhưng rồi sau đó, Chu Đại Trù bỗng đổi ý. Hắn bảo trước mắt
nên ngưng tìm kiếm. Thay vì tiếp tục mò mẫm, cả ba cần ổn định, chú ý đến an
toàn của mình trước.

Nhận thấy đó là một đề xuất hợp lý, Lăng Tiểu Ngư và Lệ Thắng Nam đều gật đầu
đồng thuận, cùng Chu Đại Trù kiếm chỗ nghỉ chân. Và kết quả thì như đang thấy.
Ở đây, trong hang động hoang sơ này, một đống lửa đã vừa mới được người nhóm
lên...


Tiên Môn - Chương #275