Người đăng: PeaGod
...
"Lệ sư tỷ, đệ... đệ không phải cố ý." Đầu đã xoay sang hướng khác, Lăng Tiểu
Ngư nói, bộ dáng hơi thiếu tự nhiên.
Tất nhiên, Lệ Thắng Nam chẳng chút tin tưởng vào lời biện minh ấy của hắn.
Nhưng... tin hay không, lúc này còn có ý nghĩa gì nữa? Thân thể nàng chẳng
phải đều đã bị hắn nhìn thấy hết rồi ư?
Một tay che trên, một tay che dưới, Lệ Thắng Nam cắn môi, mãi hồi lâu mới thốt
ra được: "Ngươi... ngươi còn đứng đó? Bộ tính để mặc ta chết luôn hả?".
Trách móc. Rành rành là trách móc. Lăng Tiểu Ngư hiểu là như vậy. Hắn khá
hoang mang: "Lệ sư tỷ, đệ... sư tỷ không muốn đệ nhìn...".
"Nhưng ngươi đã nhìn rồi!" Lệ Thắng Nam gắt gỏng.
Rồi hạ giọng: "Ta... ta bị trúng độc. Hiện giờ toàn thân vô lực...".
Thì ra là như vậy.
Tới lúc này thì Lăng Tiểu Ngư đã thấu rõ nguồn cơn. Hắn đã hiểu tại sao mà Lệ
Thắng Nam lại hiện ra trước mắt mình trong tư thế ấy, bộ dạng ấy...
Cân nhắc nặng nhẹ, ngẫm đến quãng thời gian mình và sư phụ từng trải qua ở
thôn Tô Hạ, Lăng Tiểu Ngư rất nhanh liền có quyết định. Tạm bỏ qua cái gọi là
lễ tiết, hắn lần nữa xoay lưng. Từ trong giới chỉ, hắn lấy ra một bộ quần áo
rồi áp sát cô gái đang nửa nằm nửa ngồi dưới đất.
"Ngươi... ngươi tính làm gì?".
"Lệ sư tỷ, đắc tội".
"Ngươi...".
"Soạt".
Lần này Lệ Thắng Nam đã không có cơ hội từ chối. Đơn giản là bởi Lăng Tiểu Ngư
ra tay quá nhanh. Hắn nâng nàng dậy xong thì lập tức đem y phục khoác vào,
thời gian bất quá một cái nháy mắt.
"Sư tỷ, để đệ xem tình trạng của tỷ".
Dứt câu, Lăng Tiểu Ngư liền hành động, cẩn thận giúp Lệ Thắng Nam kiểm tra
tình trạng cơ thể, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không.
Tra xét xong, hắn cau mày kết luận: "Độc tố rất kỳ lạ, chúng dường như chỉ có
tác dụng kìm toả chân nguyên, hạn chế sức lực...".
"Lệ sư tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao sư tỷ lại rơi vào tình huống
hiện tại?".
...
Lệ Thắng Nam nghe rõ nhưng chưa đáp. Cõi lòng nàng, nó vẫn đang rối. Trái tim
nàng, nó còn đang loạn...
"Lệ sư tỷ?".
Phải qua đến lượt kêu gọi thứ hai, Lệ Thắng Nam lúc này mới lấy lại bình tĩnh.
Nàng hít sâu một hơi, bắt đầu kể...
...
Sau một đỗi chăm chú lắng nghe thì Lăng Tiểu Ngư đã triệt để tường minh. Hoá
ra Lệ Thắng Nam nàng đã đụng phải một tên thụ yêu, cùng hắn giao chiến. Kết
quả tuy rằng đã giết được thụ yêu nhưng bản thân Lệ Thắng Nam nàng cũng gánh
lấy thương tổn. Thêm nữa, trong quá trình giao chiến, do sơ suất nên nàng đã
bị trúng độc của yêu tinh, dẫn đến tràng cảnh như hiện giờ...
...
"Quả nhiên ở đây cũng chẳng phải nơi tốt lành gì...".
Buông ra một câu như vậy, Lăng Tiểu Ngư dời ánh mắt lên người cô gái trước
mặt: "Lệ sư tỷ, chất độc tỷ trúng phải đệ tuy rằng không có cách nào hoá giải
nhưng sư tỷ cũng đừng quá lo lắng, đệ nghĩ nó sẽ không gây nguy hiểm gì cho sư
tỷ đâu".
Ném cho họ Lăng một ánh nhìn kỳ quái, Lệ Thắng Nam truy ngay: "Sao ngươi dám
khẳng định là không?".
Rất thành thật, Lăng Tiểu Ngư hồi đáp: "Lệ sư tỷ, đệ từ nhỏ đã thường theo ân
sư luyện đan chế thuốc, đối với dược tính ít nhiều cũng có chút hiểu biết".
...
Đợi mãi hồi lâu vẫn chưa thấy Lệ Thắng Nam có phản ứng gì, Lăng Tiểu Ngư đành
phải chủ động. Hắn nói: "Lệ sư tỷ, chúng ta hẳn đã bị hút vào một mật cảnh,
nhất thời khó có thể thoát ra được. Đệ nghĩ trước mắt chúng ta nên đi tìm mấy
người Tiểu Ngọc, Đại Trù rồi tính tiếp. Không biết ý sư tỷ thế nào?".
Lệ Thắng Nam thoáng cân nhắc, gật đầu đồng thuận: "Trước mắt cũng chỉ có thể
như vậy. Chúng ta cũng không thể ở đây chờ đợi".
"Được rôi. Chúng ta cứ quyết định như vậy".
Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng cũng là lúc Lăng Tiểu Ngư đưa hai tay về
trước, hướng thẳng đến vị trí của người bên cạnh.
"Ngươi muốn làm gì?" Ngay lập tức, giọng Lệ Thắng Nam cất lên. Vô cùng cảnh
giác.
Đối lập với vẻ khẩn trương ấy của nàng, Lăng Tiểu Ngư tỏ ra khá điềm tĩnh,
khác xa sự bối rối ban đầu chạm mặt: "Lệ sư tỷ, đệ chỉ muốn giúp tỷ... Tình
trạng hiện giờ của tỷ vốn không thể đi lại...".
"Ngươi... ngươi tính bồng ta?".
Cho là Lệ Thắng Nam để ý lễ tiết, Lăng Tiểu Ngư mới chân thành khuyên nhủ: "Lệ
sư tỷ, đệ biết nam nữ thụ thụ bất thân, làm vậy là thiệt thòi cho tỷ. Nhưng
với hoàn cảnh hiện tại... Sư tỷ, xin hãy bỏ qua lễ tiết".
...
"Hắn đã nói như vậy rồi, nếu ta còn từ chối thì thật không đúng. Hắn vốn cũng
không có ý tứ gì...".
Mặc dù trong dạ đã thông suốt nhưng ngoài mặt, Lệ Thắng Nam vẫn cứ rất ngại
ngùng. Nàng quay đầu sang hướng khác, miệng bảo: "Được rồi. Vậy... phiền
ngươi".
"Cám ơn sư tỷ đã hiểu".
Có được sự đồng thuận, Lăng Tiểu Ngư chẳng chần chừ thêm nữa, nhanh chóng luồn
tay qua người Lệ Thắng Nam, đem nàng nhấc bổng lên.
"Ưm...".
"Lệ sư tỷ, tỷ sao vậy?".
"K-Không có gì".
"Vậy... đệ đi nhé?".
"Ừ".