Tổ Sư An Bài?


Người đăng: PeaGod

...

"Mọi chuyện nó là như vậy. Hoá Long Trì phát sinh dị biến, thú thực chính ta
cũng rất ngoài ý muốn. Suốt hơn hai ngàn năm qua, đây là lần đầu tiên có
chuyện như vầy xảy ra".

"Linh quang đại phóng, hấp lực kinh nhân, đây rốt cuộc là chuyện gì?".

Ngọc Vân Tử cúi nhìn hố sâu, lòng đầy nghi vấn. Hắn nói ra suy đoán của mình:
"Chưởng môn sư huynh, huynh có nghĩ đây là một sự an bài của tổ sư gia
không?".

Cơ Thành Tử trầm ngâm, rồi đáp: "Cũng có khả năng là thủ bút của tổ sư gia".

Suy đoán ấy, nó tất nhiên không hề tùy tiện, hoàn toàn có cơ sở hẳn hoi. Hoá
Long Trì vốn dĩ được đại trận bao bọc, chỉ có duy nhất một lối ra vào, bất cứ
kẻ nào muốn tiến nhập thì đều phải đi qua. Mà theo như báo cáo của Trần Túc,
ngoại trừ mấy người Đồ Tự ra thì chẳng còn ai khác bước vào bên trong. Thêm
nữa thì ban nãy Cơ Thành Tử hắn cũng đã đích thân đi kiểm tra đại trận, rà
soát phạm vi xung quanh, kết quả trả về là hoàn toàn bình thường. Hắn khẳng
định trong khoảng thời gian nọ, chỉ có duy nhất mấy người Đoàn Tự ở bên trong
Hoá Long Trì mà thôi.

Nói cách khác, chuyện các đệ tử mất tích, nó vốn không can hệ gì với ngoại
nhân, hết thảy đều bắt nguồn từ chính Hoá Long Trì. Ở toà kiến trúc này, nó có
chứa đựng huyền cơ.

Mà Hoá Long Trì, nó từ đâu mà có? Chẳng phải do tổ sư gia xây dựng, bố trí ư?

"Khả năng dính líu đến tố sư gia quả thật rất cao. Chỉ có điều là...".

Phiền lo vẫn hiện đầy trên khuôn mặt, Lý Ngọc Thường nói tiếp: "Nếu đây thực
sự là thủ bút của tổ sư gia thì mục đích của người là gì? Tại sao dị biến lại
phát sinh đúng vào lúc này, trong khi suốt hơn hai ngàn năm qua vẫn luôn an
tĩnh?".

"Chuyện này...".

Giữa lúc Cơ Thành Tử còn đang nghĩ ngợi thì Dịch Bất Dịch - phong chủ Liệt
Kiếm Phong lên tiếng: "Chưởng môn sư huynh, huynh nghĩ việc này có liên quan
gì tới đại tai kiếp mà chính giáo ta phải đối mặt không?".

"Sư huynh xem. Lần trước chuyện bên trong Tinh Các cũng là do tổ sư gia sắp
xếp, lần này Hoá Long Trì vừa mở ra thì dị biến liền phát sinh...".

Những lời Dịch Bất Dịch nói không phải không có lý nên rất nhanh đã nhận được
sự đồng tình của mọi người. Bọn họ bàn tán với nhau thêm một lúc thì Cơ Thành
Tử chốt hạ:

"Được rồi. Các vị sư đệ, sư muội, tạm thời mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi,
rất có thể thông đạo không gian sẽ lại lần nữa mở ra. Phần mình, ta sẽ trở về
tra xem những cổ thư, điển tịch mà tổ sư gia lưu lại, hi vọng có thể tìm ra
chút manh mối nào đó".

Cơ Thành Tử nói xong liền quay gót rời đi. Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, bọn họ
hiện cũng vừa mới đi ra. Lúc này, còn ở lại bên trong Hoá Long Trì cũng chỉ có
duy nhất hai người: Lăng Thanh Trúc và Lý Ngọc Thường.

Khuôn mặt chẳng lấy gì làm vui, Lăng Thanh Trúc ngó qua Lý Ngọc Thường, hỏi:
"Ngọc Thường sư muội, muội không tính trở về à?"

"Sư tỷ không phải cũng còn ở lại đấy thôi." Rất không khách khí, Lý Ngọc
Thường đáp trả. Giọng điệu thì hiển nhiên là chẳng dịu dàng gì.

Thành kiến không kém, họ Lăng phản ứng ngay: "Sư tỷ ta là người nhàn hạ, đâu
có như Ngọc Thường sư muội trăm công nghìn việc, lúc nào đến tìm cũng báo bận
không ra".

"Lăng sư tỷ, Ngọc Thường mọi khi đúng là trăm công nghìn việc thật, nhưng công
việc dù có bề bộn tới đâu đi nữa thì trong hoàn cảnh này, khi Hoá Long Trì
phát sinh dị biến, đồ nhi lành dữ chưa tường, muội đây há có thể bàng quan?".

"Nhưng mà sư tỷ thì khác a. Mọi khi muội đâu thấy sư tỷ để ý đến đồ nhi, tại
sao giờ lại có vẻ quan tâm nhiều như vậy?".

"Hư... Ta nghĩ mắt của Ngọc Thường sư muội có vấn đề rồi. Môn nhân Thiên Kiếm
ai chẳng biết Lăng Thanh Trúc ta là một vị minh sư trọng tình trọng nghĩa
chứ".

"Nói không biết ngượng".

"Sư tỷ ta nói sự thật a, có gì đâu phải ngượng...".

Cộng vào đa số, sau một hồi lời qua tiếng lại, lẫn nhau công kích, rốt cuộc
người thua thiệt vẫn là Lý Ngọc Thường. Đối với một kẻ mặt dày như Lăng Thanh
Trúc, Lý Ngọc Thường nàng thật đúng khó lòng so được. Trong dạ khó chịu, nàng
hừ khẽ một tiếng, dứt khoát dời sang một góc khác, tiếp tục chờ đợi tin tức đồ
nhi.

Dương Tiểu Ngọc, Lệ Thắng Nam, đấy đều là những đệ tử mà Lý Ngọc Thường nàng
yêu mến nhất. Nàng thực không hi vọng bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì.

...

"Haizz...".

Cùng chung một tâm trạng với sư muội bên kia, phía bên này Lăng Thanh Trúc
cũng đang rất đỗi muộn phiền. Nàng đứng nhìn hố sâu, lặng lẽ thở dài...

"Tiểu Ngư Nhi, Chu tiểu tử, sao hai đứa các ngươi lúc nào cũng khiến ta phải
nhọc lòng lo nghĩ vậy...".

"Hoá Long Trì suốt hơn hai ngàn năm vẫn yên bình, các ngươi vừa tiến vào thì
liền xảy ra chuyện... Đúng là tai tinh mà".

p/s: Hôm qua thiếu ngủ, hôm nay mệt, thế nên viết 1 chương thôi. Mai mọi người
lại vào đọc tiếp nhé... (À, biến cố sắp phát sinh rồi)


Tiên Môn - Chương #270