Vô Tình Thổ Lộ


Người đăng: PeaGod

...

"Ừm... Lão nhân gia".

Nghe Chu Đại Trù gọi, Lăng Thanh Trúc ngẩng lên, hỏi: "Sao?".

"Cái đó... Lão nhân gia, tại sao người lại muốn gặp Tiểu Ngư dữ vậy? Bộ có
chuyện quan trọng gì hả?".

"Cũng không hẳn. Hôm trước mới từ chỗ chưởng môn sư bá của ngươi xin được vài
thứ tốt, tính gọi Tiểu Ngư Nhi tới rồi trợ giúp hắn một chút".

"Hì hì...".

Chu Đại Trù chà xát lòng bàn tay, gương mặt nịnh nọt: "Lão nhân gia yêu quý,
người cũng nghe rồi đó, Tiểu Ngư hiện vẫn đang bế quan lĩnh hội, tạm thời
không thể ra ngoài được đâu. Hổng ấy... hổng ấy lão nhân gia đem mấy thứ đồ
vật kia cho con đi".

"Cho ngươi?".

Họ Chu gật đầu: "Phải a. Chu Đại Trù con cũng là đệ tử của lão nhân gia người
mà. Với lại... Lão nhân gia không biết đó chứ, dạo gần đây con cảm thấy hình
như mình đã tiến vào giai đoạn mấu chốt, sắp dẫn động thiên kiếp hàng lâm
rồi".

"Ồ, thì ra là vậy, Chu tiểu tử ngươi đã sắp dẫn động thiên kiếp hàng lâm".

Lăng Thanh Trúc nở ra một nụ cười vừa ý, đặt tay lên vai đồ nhi: "Chu tiểu tử,
ngươi giỏi lắm. Tiếp tục cố gắng nhé".

"Được rồi, đây là giai đoạn quan trọng trong quá trình tu luyện, tiểu tử ngươi
hãy trở về đóng cửa bế quan luôn đi".

"Lão nhân gia, vậy còn...?".

Thừa biết ý tứ đồ nhi, Lăng Thanh Trúc "chân thành" khuyên nhủ: "Chu tiểu tử,
tu sĩ tu luyện tới giai đoạn sắp dẫn động thiên kiếp hàng lâm như ngươi rất
tối kị sử dụng ngoại vật. Vì thế cho nên... Haizz... Vi sư cũng muốn trợ giúp
ngươi lắm, nhưng xem ra mấy món đồ vật của vi sư với ngươi không có duyên
rồi".

"Lão nhân gia, cái đó... Hình như con chưa nghe ai nói nếu đang ở giai đoạn
sắp dẫn động thiên kiếp thì không thể sử dụng ngoại vật...".

"Sao? Chu tiểu tử ngươi dám hoài nghi lời nói của vi sư?".

Lăng Thanh Trúc hừ khẽ, giọng đầy bất mãn: "Chu tiểu tử, vi sư đã sống mấy
trăm năm, thiên kiếp cũng đã tự mình nếm qua mấy lần, tri thức lẽ nào thua kém
một tên thái điểu như ngươi? Chu tiểu tử, ngươi có biết là ngươi đang xúc phạm
ta hay không?".

"Lão nhân gia, con... con đâu có ý đó".

"Hừ, đừng có ngụy biện".

Xua tay, họ Lăng dứt khoát hạ lệnh tiễn khách: "Ra ngoài. Lập tức trở về đóng
cửa bế quan, trong vòng ba tháng tuyệt đối không được phép đi ra".

"L-Lão nhân gia...".

"Cút!".

...

...

"Phù... ù...".

Thân ảnh Chu Đại Trù vừa khuất thì bên trong thạch động, Lăng Thanh Trúc cũng
thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn ra cửa mà lầm bầm: "Hứ, thằng mập ngươi lại dám
đánh chủ ý lên đồ vật của ta. Còn khuya nhé. Ngươi chính là do một tay ta nuôi
lớn a...".

...

"Hmm... Một đứa đã giải quyết xong, bây giờ chỉ còn một đứa nữa".

"Tiểu Ngư Nhi à Tiểu Ngư Nhi, vi sư thật rất muốn biết tiểu tử ngươi đang làm
cái trò quỷ gì a...".

"Có lòng tốt kêu ngươi tới để trợ giúp ngươi tu luyện, ấy vậy mà tiểu tử ngươi
lại lần lượt chối từ. Đúng là không thể tha thứ được...".

Và như thế, với lòng hiếu kì cộng thêm chút tự ái, Lăng Thanh Trúc quyết định
hành động, đích thân tìm gặp đồ nhi.

Chỉ là, thời điểm nàng tìm đến phòng Lăng Tiểu Ngư thì...

"Hửm? Sao trống không vầy nè? Tiểu Ngư Nhi đâu?".

Đứng trước cửa, Lăng Thanh Trúc thu lại thần thức, cau mày nghi hoặc.

"Chu tiểu tử chẳng phải báo là Tiểu Ngư Nhi hiện đang đóng cửa bế quan ư, tại
sao bây giờ trong phòng lại không có ai. Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?".

"Hmm... Rõ ràng có điểm bất thường. Mình phải đích thân đi dò la mới được".

Đã quyết liền hành, Lăng Thanh Trúc nhanh chóng thả ra thần thức, triển khai
cước bộ...

...

Một lát sau.

Đỉnh Trúc Kiếm, một góc hậu sơn.

Dưới tàn đại thụ, buổi chiều tà, một thân ảnh hiện đang ngồi lặng lẽ suy tư.
Nhìn kỹ thì quả đúng Lăng Tiểu Ngư - kẻ mà Lăng Thanh Trúc đang tìm kiếm.

So với mấy hôm trước thì hiện tại, Lăng Tiểu Ngư khác lắm. Vẫn bộ đồ ấy, vẫn
khuôn mặt ấy, thế nhưng chả hiểu sao khi nhìn vào hắn lại có cảm tưởng hắn đã
già đi thêm chục tuổi. Sự ngây thơ, nét chân chất, chúng dường như đã phai
nhạt đi nhiều...

Tay cầm Huyễn Mộng, hai mắt ngắm nhìn, Lăng Tiểu Ngư khẽ thốt: "Sư phụ, đệ tử
xin lỗi".

"Mong người hãy hiểu cho đệ tử. Lúc này đệ tử thật không thể đến gặp người
được".

"Một tên nghiệt đồ đem lòng yêu thích ân sư, đệ tử còn mặt mũi nào để đối diện
với người...".

...

"Đệ tử thật sự không biết tại sao mình lại như vậy... Sư phụ, đệ tử thật sự là
không biết...".

...

"Tiểu Ngư Nhi...".

Cách Lăng Tiểu Ngư một đoạn, trong lớp ngụy trang vô hình, một giọng thều thào
vừa cất lên. Là của Lăng Thanh Trúc.

Phải, nàng đang có mặt. Không sớm, cũng chẳng muộn, chỉ là... vừa đủ để nghe
được những gì cần nghe, và cần phải biết.

Nhưng... chính vì đã nghe, chính vì đã biết mà cõi lòng nàng lúc này mới đang
dậy sóng.

Bất ngờ, sững sốt, thậm chí là hoang mang, bấn loạn. Lăng Thanh Trúc, nàng gần
như đã bị những lời nói của Lăng Tiểu Ngư biến thành một pho tượng...

Yêu... Lăng Tiểu Ngư, hắn nói là hắn đã yêu nàng. Trời ơi chuyện này...

Lăng Tiểu Ngư hắn là đệ tử của nàng kia mà. Sáu tuổi hắn nhập tiên môn, gần
hai mươi năm nàng đã nuôi dưỡng, dạy dỗ cho hắn. Đối với Lăng Thanh Trúc nàng,
Lăng Tiểu Ngư hắn chẳng khác gì con cái, và nàng, nàng giống như một người
mẹ...

Yêu ư? Đó là thứ tình cảm trái lẽ luân thường, đi ngược đạo lý!

"Tiểu Ngư Nhi, ngươi tại sao lại như vậy?".

"Tại sao...".


Tiên Môn - Chương #251