Người đăng: PeaGod
...
"Tiểu Ngư, hôm nay là ngày làm lễ bái sư, rất trọng đại đấy. Nếu khiến sư phụ
không vui thì chắc chắn sẽ nguy to".
"Đại Trù, vậy... vậy phải làm sao giờ?".
"Cái này...".
Chu Đại Trù đang nói bỗng ngưng, chợt xoay đầu nhìn ra cửa. Tại nơi đó, một
thân ảnh yêu kiều đã vừa mới xuất hiện.
Trông thấy người nọ, Chu Đại Trù như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng chạy
tới.
"Mộng Kiều sư tỷ! Mộng Kiều sư tỷ!".
"Gì vậy Đại Trù?" Ngó xem bộ dạng gấp gáp của đứa trẻ trước mặt, Mộng Kiều hơi
nghi hoặc.
Có điều, cũng chẳng quá lâu, mối hoài nghi của nàng rất nhanh liền được Chu
Đại Trù giải đáp. Giọng liến thoắng, nó kể lại sự tình: "Mộng Kiều sư tỷ, là
như vầy...".
Một đỗi sau...
Trải qua hồi lâu chăm chú lắng nghe, Mộng Kiều rốt cuộc cũng hiểu rõ đầu đuôi
cớ sự. Nàng mỉm cười, bảo: "Đại Trù, Tiểu Ngư, chuyện này các đệ không phải
lo".
Nói rồi, nàng giơ cánh tay lên, bàn tay xoè rộng. Tức thì, trước ánh mắt ngờ
vực của Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù, hai bộ y phục bỗng hiện ra. Chúng giống
hệt nhau. Từ kiểu cách cho tới màu sắc, hoa văn,... Khác, có chăng là ở kích
cỡ.
"Đại Trù, Tiểu Ngư, đây là đồng phục của các đệ. Hôm nay các đệ sẽ mặc nó đến
diện kiến sư phụ, làm lễ bái sư".
"A... Ra là sẽ mặc cái này".
Chu Đại Trù thở phào, vươn tay với lấy một bộ y phục. Nó xoay trái xoay phải
một vòng, chừng quan sát xong thì nhận xét: "Giống như bộ đồ của Mộng Kiều sư
tỷ đang mặc vậy".
"Dĩ nhiên là phải giống".
Mộng Kiều giải thích: "Thiên Kiếm Môn chúng ta, đệ tử trên dưới đều mặc cùng
một loại y phục là trường y thiên thanh. Sai biệt duy chỉ ở ký hiệu thêu trên
áo, ngay trước ngực. Ví như Kim Kiếm Phong thì là một thanh tiểu kiếm màu
vàng, Mặc Kiếm Phong là ba đường sóng nước uốn lượn, Liệt Kiếm Phong là một
ngọn lửa màu đỏ,... Riêng Trúc Kiếm Phong chúng ta, một nhành trúc nhỏ chính
là biểu tượng".
"Được rồi hai tiểu sư đệ. Các đệ cởi đồ ra đi, để tỷ mặc giúp".
Mộng Kiều vừa nói hết câu thì ở bên cạnh nàng, Chu Đại Trù bỗng liên tiếp
thoái lui mấy bước, thần tình e ngại.
Thấy nó biểu hiện như vậy, Mộng Kiều mới thắc mắc: "Đại Trù, đệ làm sao vậy?".
"Mộng Kiều sư tỷ..." - Chu Đại Trù dùng cả hai tay ôm chặt bộ y phục của mình,
vẻ mặt vẫn dè chừng như cũ - "Đệ nghĩ hay là khỏi đi. Đệ có thể tự mặc được
mà".
"Không sao. Cứ để sư tỷ mặc giúp".
Theo sau câu nói, Mộng Kiều cũng nhanh chóng nhấc chân tiến về phía Chu Đại
Trù.
Và... một lần nữa, Chu Đại Trù lại tiếp tục thoái lui.
"Đại Trù, đệ...".
"Mộng Kiều sư tỷ, thế không được đâu".
Chẳng cần Mộng Kiều phải hỏi, Chu Đại Trù đã đem nguyên do kể rõ: "Mẫu thân đệ
dạy nam nữ thụ thụ bất thân. Chỉ thê tử của đệ mới có thể giúp đệ mặc đồ
thôi".
"Xuy, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân. Xem đệ kìa, đã được bao lớn chứ...".
"Đại Trù, mau đưa đây để sư tỷ mặc giúp cho".
"Không được đâu. Nam nữ thụ thụ bất thân".
"Đệ còn nhỏ như vậy, đâu có ai chấp. Mau lại đây nào".
"Nhỏ thì cũng là nam nhân. Sư tỷ không thể sỗ sàng thế được".
"Sỗ sàng cái đầu đệ. Đệ có cái gì đáng cho sư tỷ... Xuy...".
Vốn mang lòng tốt lại bị người phũ phàng từ chối, Mộng Kiều bất mãn chu môi.
Cuối cùng, nàng quyết định từ bỏ, thôi không miễn cưỡng nữa. Thay vì cố vướng
vào Chu Đại Trù, nàng chuyển mắt nhìn sang vị tiểu sư đệ còn lại của mình.
"Tiểu Ngư, để sư tỷ giúp đệ thay đồ".
Quyết liền làm, Mộng Kiều tiến sát Lăng Tiểu Ngư, lúc đưa tay toan cởi áo nó
thì...
Giống như Chu Đại Trù trước đó, Lăng Tiểu Ngư cũng liên tiếp thụt lùi. Giọng
non nớt, nó bảo: "Nam nữ thụ thụ bất thân".
Mộng Kiều: "...".
...
Một tên thì ba hoa không chịu nghe lời, một tên lại quá đỗi thật thà cố chấp,
Chu Đại Trù và Lăng Tiểu Ngư, cả hai trước sau như một, thủy chung từ chối
lòng tốt của Mộng Kiều, khiến nàng phải chạnh lòng một trận.
Có lẽ bởi thế mà suốt từ nãy giờ, trên đoạn đường từ căn phòng của Lăng Tiểu
Ngư tới Tĩnh Hương Đường, sắc mặt nàng cứ ỉu xìu trông thấy.
...
"Tới nơi rồi. Các đệ nhớ phải làm theo mọi lời sư phụ và Chí Viễn sư huynh bảo
đấy." Trước cửa lớn Tĩnh Hương Đường, Mộng Kiều tạm dừng chân, cúi nhìn hai vị
tiểu sư đệ của mình căn dặn.
Biết nàng có ý tốt, Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù cũng rất nhu thuận gật đầu.
"Mộng Kiều sư tỷ, đệ biết rồi".
"Đệ... đệ biết rồi".
"Ừm... Chúng ta vào thôi".
...
Chân lớn đi trước, chân nhỏ theo sau, chẳng mấy chốc mà ba người Mộng Kiều,
Chu Đại Trù và Lăng Tiểu Ngư đã tới đích.
Ở phía trong Tĩnh Hương Đường, ngay tại vị trí trung tâm, có hai người đã đợi
sẵn. Nam là một thanh niên, bề ngoài tuổi độ hai bảy hai tám, dáng vẻ thân
thiện dễ gần. Còn về người nữ, kẻ hiện đang an vị trên chiếc ghế mà chân còn
cao hơn chân mình một đoạn kia, nàng cũng chả ai xa lạ, đích xác chủ nhân của
toàn bộ ngọn núi Trúc Kiếm này: Lăng Thanh Trúc.
So với thường nhật thì hôm nay Lăng Thanh Trúc quả hơi khác lạ. Nàng mặc
trường y, nhưng thay vì màu tím như mọi khi thì đang hiện hữu đây lại là màu
trắng, kiểu cách hết sức đơn giản, chẳng có mấy hoa văn, hoạ tiết. Thêm nữa,
tóc nàng cũng sai biệt hẳn. Không thả suông mà được bới cao, hệt như một thiếu
phụ đoan trang của gia đình quyền quý.
Rõ ràng, Lăng Thanh Trúc bây giờ trông đã uy nghiêm hơn trước rất nhiều.
Nhưng, dù là vậy, hình thức có đổi thay thì thanh âm nàng, nó vẫn giống trẻ
con như cũ.
"Chu Đại Trù, Lăng Tiểu Ngư, hai tên tiểu tử các ngươi làm gì mà bây giờ mới
tới hả? Có biết ta đã chờ đợi nãy giờ rồi không?".
"Sư phụ..." - Giữa lúc Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù còn chưa biết phải đối đáp
ra sao thì sát bên cạnh, Mộng Kiều đã đứng ra nhận lỗi - "Tất cả đều là do đệ
tử đã không kịp chuẩn bị cho hai tiểu sư đệ. Xin sư phụ trách tội".
"Chậc...".
Lăng Thanh Trúc chép môi, tay phẩy nhẹ: "Được rồi được rồi... Dù sao cũng đã
tới, bỏ qua đi".
Con mắt chuyển di, nàng tập trung lên người hai đứa trẻ: "Hai tên tiểu tử các
ngươi còn đứng đó làm gì, không mau lại đây!".
"Đại Trù, Tiểu Ngư, các đệ đi qua đi. Nhớ quỳ xuống".
Chiếu theo lời dặn của Mộng Kiều, Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù cùng nhau hướng
chỗ Lăng Thanh Trúc bước qua. Bọn chúng quỳ xuống trước chân nàng, lần lượt
cất tiếng.
"Đệ tử Chu Đại Trù bái kiến sư phụ".
"Đệ tử Lăng Tiểu Ngư bái kiến sư phụ".
"Giữ yên đấy".
Thần tình lạnh nhạt, Lăng Thanh Trúc bảo. Kế đến, nàng quay qua nói với người
thanh niên có khuôn mặt thân thiện vẫn đứng chờ bên cạnh: "Tiểu Chí, bắt đầu
đi".
"Vâng, sư phụ".
Người thanh niên, cũng tức Lâm Chí Viễn, đệ tử thứ ba của Lăng Thanh Trúc cung
kính gật đầu. Hắn cầm lên bình rượu đặt sẵn trong khay từ nãy giờ, lần lượt
rót đầy vào hai chiếc ly rồi đưa xuống cho hai đứa trẻ đang quỳ bên dưới.
"Đại Trù, cầm lấy".
"Tiểu Ngư, đệ cũng vậy".
Phát rượu xong, Lâm Chí Viễn bảo: "Hai vị sư đệ, bây giờ hãy nâng ly rượu lên
ngang tầm mắt".
Đợi cho Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù đều đã y lời làm theo, lúc này hắn mới
chỉnh đốn tâm tình, nghiêm túc đề cao giọng nói:
"Thiên địa thần minh, tổ sư tại thượng. Hôm nay là ngày mười bốn tháng chín,
Trúc Kiếm Phong chính thức làm lễ thu nhận môn đồ, đích diện chân truyền. Kẻ
nhập tiên môn gồm có hai người: thứ nhất là Chu Đại Trù, thứ hai là Lăng Tiểu
Ngư. Chiếu theo di huấn tổ sư, lễ nghi chính giáo, nay dâng rượu bày tỏ tấm
lòng...".
Trong giây phút tạm ngưng, Lâm Chí Viễn đột nhiên lấy ra một thanh trủy thủ,
thấp giọng mà rằng: "Tiểu Ngư, Đại Trù, các đệ đưa tay ra".
"Sư huynh, chi... chi vậy?". - Chu Đại Trù nhìn thanh trủy thủ trên tay Lâm
Chí Viễn, e ngại hỏi.
Thừa biết là nó đang lo lắng, Lâm Chí Viễn cười trấn an: "Sư đệ đừng sợ. Ta
chỉ là muốn trích một hai giọt máu của các đệ thôi. Đây là quy định".
"Ra là như vậy".
Dạ đã tường minh, Chu Đại Trù nhẹ nhõm thở phào, chiếu theo lời Lâm Chí Viễn
mà giơ một ngón tay ra.
Chẳng chần chừ, Lâm Chí Viễn cầm trủy thủ cắt xuống một đường. Lập tức, máu
tươi chảy dài.
Đem mấy giọt máu nọ nhỏ vào trong ly rượu của Chu Đại Trù xong, Lâm Chí Viễn
tiếp tục dời qua Lăng Tiểu Ngư. Vẫn nụ cười thân thiện giống trước, hắn bảo:
"Tiểu Ngư, tới phiên đệ".
"Vâng".
Mặc dù trong lòng có e ngại nhưng do là quy định, cộng thêm Chu Đại Trù cũng
đã làm nên Lăng Tiểu Ngư không chút trì hoãn, nhanh chóng giơ tay ra cho Lâm
Chí Viễn trích máu.
...
"Sư phụ".
Sau khi thu hồi trủy thủ, Lâm Chí Viễn cầm lấy hai ly rượu hiện đã hoà lẫn máu
tươi của Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù, kính cẩn dâng lên cho Lăng Thanh Trúc.
Tiếp đó, hắn hạ mình quỳ xuống. Ở phía sau, Mộng Kiều cũng hành động tương tự,
lập tức quỳ bái.
Chính tại lúc này, khi đầu Lâm Chí Viễn và Mộng Kiều cúi sát thì nơi đối diện,
bức tường kín bưng bỗng chợt rung lên một trận. Thoáng chốc, một căn phòng bí
mật hiện ra.
Trước ánh mắt kinh dị của hai đứa trẻ Chu Đại Trù và Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh
Trúc chậm rãi tiến vào bên trong căn phòng nọ, thành tâm dâng rượu, kính cẩn
quỳ bái...