Huyễn Cảnh


Người đăng: PeaGod

Sau hôm ấy, Lăng Tiểu Ngư đã không còn đến Huyền Âm Động của sư phụ mình nữa.
Vâng theo lời nàng, hắn bắt đầu chuyên tâm vào việc tu hành hòng có thể sớm
ngày chạm tới cánh cửa chân nhân.

Để tối ưu hoá hiệu quả, giống như trước đây, hắn lần nữa tiến vào Phị Tinh Đới
Nguyệt Động...

...

Trải qua hai hôm tu luyện nhọc nhằn, tới hôm thứ ba, cũng chính là hôm nay,
Lăng Tiểu Ngư đã thay đổi, quyết định không ngồi ở cửa động thứ hai của Phị
Tịnh Đới Nguyệt Động nữa. Thay vào đó, hắn sẽ bước sang không gian cửa động
thứ ba.

Ngông cuồng? Liều mạng?

Thật ra thì hắn có trợ giúp cả đấy.

Đứng trước kết giới cửa động thứ ba, trong bộ đồ màu trắng với thân hình bé bé
xinh xinh, Gia Gia dặn: "Tiểu Ngư, đối với tử tinh cầu ta cũng chỉ mới thao
túng được một chút thôi, vì vậy nên sẽ không thể hỗ trợ ngươi một cách triệt
để được. Ta chỉ có thể dùng tử tinh cầu để loại bỏ áp lực nghiền ép của cửa
động thứ ba, còn về những huyễn cảnh thì ngươi phải tự mình vượt qua".

"Gia Gia, ta biết rồi".

"E hèm... Tiểu Ngư, ta hỏi lần cuối nhé. Ngươi thực vẫn muốn tiến qua bên
kia?".

Rất quả quyết, Lăng Tiểu Ngư gật đầu: "Gia Gia, ta đã suy nghĩ kỹ rồi. Không
gian cửa động thứ ba sẽ giúp ta đẩy nhanh tiến độ tu luyện gấp bội lần".

"Nhưng mà sẽ nguy hiểm hơn a".

Gia Gia khuyên nhủ: "Tiểu Ngư, hay là ngươi đợi tiến vào vấn đỉnh hậu kỳ rồi
hẳn đi qua bên đó".

Lăng Tiểu Ngư cúi xuống nhìn, ánh mắt cảm kích nhưng vẫn kiên trì ý định: "Gia
Gia, ta biết ngươi lo cho ta. Chỉ là... ta muốn sớm ngày đạt tới cảnh giới
chân nhân nhất có thể".

...

"Aizz...".

Cố khuyên mà không được, Gia Gia rốt cuộc đành thuận theo.

"Thôi được rồi, nghe ngươi vậy".

"Dù sao nếu ngươi gặp nguy hiểm thì vẫn còn có Gia Gia ta bên cạnh. Ta chắc
chắn sẽ cứu được ngươi thôi".

Mái tóc vàng đung đưa mấy lượt, Gia Gia đặt tay ở sau lưng, làm ra điệu bộ cao
nhân tiến lên hai bước. Nó lấy từ trong túi áo ra một món đồ vật tròn tròn, có
màu tím nhạt. Đích thị viên tử tinh cầu màu nhiệm thuở nào.

Nâng lên viên cầu màu tím, nó tập trung thần niệm, thao túng hòng hoá giải áp
lực nghiền ép của Phị Tinh Đới Nguyệt Động.

...

Lát sau.

Công việc hoàn tất, Gia Gia xoay đầu lại bảo với người đứng phía sau: "Xong
rồi. Bây giờ ngươi có thể tiến qua bên đó để tu luyện".

"Gia Gia, cảm ơn ngươi".

Hít sâu một hơi, với thần tình ngưng trọng, Lăng Tiểu Ngư nhấc chân bước
tới...

...

"Số linh khí này... quả nhiên rất nồng đậm." Sau kết giới thứ ba, Lăng Tiểu
Ngư thoáng cảm nhận rồi nhận xét.

Gần như lập tức, Gia Gia cũng chen vào: "Chưa đâu. Ở bên kia, chỗ ta ngủ linh
khí mới nhiều. So với ở đây thì phải gấp hai gấp ba đấy".

"Ta biết. Có điều hiện tại ta vẫn chưa có bổn sự tiến qua bên đó".

Nói gì Lăng Tiểu Ngư hắn, ngay đến sư phụ hắn còn chẳng thể làm được nữa là.

"Trước mắt, với ta thì không gian cửa động thứ ba này thôi cũng tốt rồi".

Lăng Tiểu Ngư thầm nghĩ, nghĩ xong thì liền ngồi xuống, chuẩn bị vận hành pháp
quyết của Trường Sinh Tiên Thuật để thổ nạp. Trước khi tu luyện, hắn không
quên dặn hờ:

"Gia Gia, trong quá trình ta tu luyện, nếu thấy ta có biểu hiện bất ổn, mất đi
kiểm soát thì hãy lập tức đem ta ra khỏi động".

"Ừm." - Gia Gia gật đầu - "Ta biết rồi".

"Vậy nhờ ngươi".

Nói đoạn, họ Lăng khép hờ đôi mắt, bắt đầu tu luyện...

...

Trong một khắc đầu, mọi thứ đều suông sẻ, chẳng có áp lực hay huyễn cảnh nào
phát sinh. Tuy nhiên, bước sang khắc thứ hai thì câu chuyện đã khác.

Áp lực nghiền ép đúng là đã bị tử tinh cầu của Gia Gia tạm vô hiệu hoá, nhưng
huyễn cảnh, nó lại không phải thứ chịu nhân nhượng tránh lui. Trên thực tế, nó
đã xảy ra. Ngay bên trong tâm trí Lăng Tiểu Ngư.

Trái với những gì Gia Gia đang thấy - không gian cửa động thứ ba với linh khí
nồng đậm, khung cảnh hiện ra trước mắt Lăng Tiểu Ngư lại là một khoảng trời
khác. Đẹp đẽ hơn rất nhiều.

...

"Ủa? Ở đây là đâu? Ta tại sao lại ở đây?".

Bên trong một tiểu cốc, trên thảm cỏ xanh, Lăng Tiểu Ngư đang đứng nghi hoặc
về sự hiện diện của mình thì từ phía sau, một giọng vui vẻ chợt cất lên: "Đầu
gỗ".

Nghe gọi, Lăng Tiểu Ngư nhanh chóng xoay người lại. Chừng nhận ra chân dung kẻ
nọ, hắn mới hỏi: "Tiểu Linh, là ngươi?".

"Không phải ta thì còn ai? Chẳng phải chính ngươi đã hẹn ta ra đây sao?".

"Ta hẹn ngươi?".

"Ê, bộ mặt ngươi như vậy là sao? Thái độ gì đấy?".

"Ta...".

Trong lúc Lăng Tiểu Ngư còn đang tìm lời thì Âm Tiểu Linh đã áp sát. Rất bạo
dạn, nàng nắm lấy tay hắn, rồi kéo đi.


Tiên Môn - Chương #244