Rời Đi


Người đăng: PeaGod

"Sư phụ..." - Ngón trỏ gãi nhẹ lên má, Lăng Tiểu Ngư nói ra ngờ vực trong lòng
- "Hình dạng của người bây giờ... hình như không có giống từng bị người ta tra
tấn...".

Mi hé ra, Lăng Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn lên. Khoé mắt rưng rưng chừng sắp
khóc, nàng tỏ ra oan ức mà hơn trách: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi nói vậy là sao?!".

"Tiểu tử ngươi nghi ngờ ta?! Ngươi lại dám nghi ngờ ta?!".

"Lăng Thanh Trúc ta là vì ai mới phải mạo hiểm chạy tới Ô Long Cốc lấy Trường
Sinh Thụ để rồi bị người ta ám toán? Lăng Thanh Trúc ta lại vì ai mà rời khỏi
tông môn ra ngoài tìm kiếm thiên tài địa bảo, vì ai mà một mình tiến nhập
Thanh Khâu - cái chốn ngoạ hổ tàng long ngập tràn hung hiểm kia?".

"Tiểu Ngư Nhi, hết thảy mọi thứ ta làm đều là vì ngươi, vì Yến cô cô của ngươi
a!".

"Lăng Ngọc Yến không biết ơn ta cũng tốt, tiểu tử ngươi không cảm kích ta cũng
được, Lăng Thanh Trúc ta đều sẽ chẳng để tâm. Thế nhưng mà... Tiểu Ngư Nhi,
ngươi sao có thể hoài nghi ta - người đã hết lòng yêu thương, chăm sóc ngươi,
đã không màng hiểm nguy giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện?".

"Sư phụ, đệ tử...".

Trong lúc Lăng Tiểu Ngư còn đang bối rối trước phản ứng thái quá của sư phụ
mình, nhất thời chưa biết ăn nói ra sao thì ngồi bên dưới, tiếng của Lăng
Thanh Trúc đã lại vang lên. Thanh âm vẫn là thương tâm, hờn trách như cũ.

"... Không có vết thương thì không bị tổn thương hay sao?".

"Tiểu tử ngươi thấy da thịt ta lành lặn liền cho rằng ta bịa chuyện. Nhưng
ngươi có biết thể nội ta hiện đang thế nào không? Có biết nguyên thần ta hiện
ra sao không?!".

"Ngươi cũng là tu sĩ mà. Ngươi phải biết trên đời có rất nhiều cách để tra tấn
tâm linh, thần thức một tu sĩ chứ!".

...

Mới đầu Lăng Tiểu Ngư đích xác nghi ngờ, chẳng mấy tin tưởng; nhưng trải qua
một hồi, sau khi nhìn thấy bộ dáng thương tâm của ân sư, nghe thấy những lời
hờn trách của nàng thì nội tâm hắn đã dần dần thay đổi. Cuối cùng, lý trí vẫn
gục ngã trước con tim. Lăng Tiểu Ngư, hắn đã lựa chọn tin tưởng.

Và, cũng chính vì đã lựa chọn tin tưởng mà giờ phút này hắn mới thấy áy náy.
Chân tâm hối lỗi, hắn khụy gối quỳ xuống.

"Sư phụ, là đệ tử không tốt, đã hoài nghi người...".

Trên ghế, Lăng Thanh Trúc nhắm một mắt mở một mắt liếc xem, rồi nhếch môi thầm
đắc ý.

"Thế mới phải chứ...".

"Tiểu Ngư Nhi à Tiểu Ngư Nhi, tiểu tử ngươi vẫn chỉ là một con cá nhỏ nằm
trong lòng bàn tay của vi sư thôi. Tài diễn xuất của vi sư từ lâu đã đạt đến
cảnh giới lô hoả thuần thanh, siêu phàm nhập thánh rồi. Tiểu tử ngươi làm sao
so bì nổi...".

Dạ thì dương dương tự đắc như vậy, nhưng ở ngoài mặt, Lăng Thanh Trúc vẫn bày
ra bộ dáng thương tâm như cũ. Bực tức chuyển sang dỗi hờn, nàng nói: "Ngươi
quỳ làm gì? Ai bắt ngươi quỳ?".

"Tiểu tử ngươi dám nghi ngờ lời nói của ta, rõ ràng trong mắt đã không còn
kính trọng ta nữa. Đã thế ngươi còn quỳ làm gì?".

"Sư phụ..." - Đầu càng cúi thấp, Lăng Tiểu Ngư thực tâm tỏ bày - "Ở trong lòng
mình, đệ tử kính người như phụ mẫu, tuyệt chẳng có chút nào dám khinh thị".

"Không có? Hừ... Ngươi nói ai tin? Rõ ràng mới rồi ngươi đã nghi ngờ ta, cho
rằng ta bịa chuyện".

"Là đệ tử hồ đồ, cúi mong sư phụ trách phạt".

"Trách phạt? Hừ...".

Chưa thấy ân sư có dấu hiệu gì là hoà hoãn, Lăng Tiểu Ngư thoáng nghĩ, mở lời
cam đoan: "Sư phụ, xin người đừng giận. Đệ tử hứa từ nay về sau sẽ không bao
giờ dám hoài nghi người nữa. Bất kể người bảo gì đệ tử đều sẽ nghe theo".

Hai mắt chợt loé ánh tinh quang, Lăng Thanh Trúc rốt cuộc cũng "bình tâm" trở
lại. Nàng ra vẻ hờ hững, hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, mấy lời ngươi vừa nói đều là
thật? Không có lừa ta đấy chứ?".

"Sư phụ, lời đệ tử nói tất cả đều là thành tâm thành ý".

Đã có được sự xác nhận của đồ nhi, Lăng Thanh Trúc lúc này mới tháo lớp ngụy
trang. Xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nàng thản nhiên bảo: "Tiểu Ngư Nhi,
ngươi đi lấy một bình trà nóng lên đây. Vi sư khát nước rồi".

...

"Tiểu Ngư Nhi, ngươi trố mắt nhìn ta làm gì? Còn không mau đứng lên đi lấy trà
cho ta".

...

Ân sư kêu khát, phận làm đệ tử, Lăng Tiểu Ngư sao có thể bỏ ở ngoài tai.Thực
tế thì hắn đã ngoan ngoãn vâng lời mà đứng dậy đi xuống dưới lầu lấy trà. Mặc
dù trong lòng cảm thấy có gì đó... không đúng lắm.

Thái độ của sư phụ hắn, nó có phải là chuyển biến hơi nhanh rồi không?

Một giây trước còn thương tâm hờn giận, vậy mà một giây sau đã...

Lăng Tiểu Ngư có cảm giác mình đã bị lừa. Nhưng... nghi thì nghi, lời đã hứa,
hắn làm sao đem thu hồi được?

Năm tháng tương lai, coi bộ Lăng Tiểu Ngư hắn sẽ có thêm rất nhiều việc để
làm.

...

Chuyện mai sau, đối với Lăng Tiểu Ngư là tốt hay xấu, là ngọt hay đắng, biết
rõ hoạ may có trời. Bản thân hắn ư? Vẫn mờ mịt lắm.

Nhưng thôi, tạm gác sự tương lai mà quay về với thực tại...

Lúc này, bên trong căn phòng đã vắng bóng người. Cả Lăng Tiểu Ngư lẫn Lăng
Thanh Trúc, toàn bộ đều đã rời đi. Mà, không riêng gì họ, ở một căn phòng
khác, hai mẹ con Đồ Tam Nương - Âm Tiểu Linh cũng đã rời đi.

Phương hướng... hệt như những người trước.

p/s: Trúc vs Nương, ai sẽ nằm xuống nào?


Tiên Môn - Chương #194