Oan Gia Chạm Mặt


Người đăng: PeaGod

Chứng kiến mẫu thân mơ màng tưởng nhớ, Âm Tiểu Linh dứt khoát nhắm nghiền hai
mắt, ngửa mặt lên trời, tay vỗ trán mà than: "Mẫu thân ta hết thuốc chữa rồi".

Khuyên không được, can gián chẳng xong, hết cách, Âm Tiểu Linh chỉ đành bỏ
mặc.

Hướng cửa phòng bước ra, nàng nhắn lại: "Con ra ngoài một lát, mẫu thân tắm
xong thì nhớ an ổn ở trong này đợi con".

"Tiểu Linh, con đi đâu đấy?".

"Dạo".

"Vậy nhớ ghé tiệm y phục mua cho ta vài bộ quần áo luôn nhé".

...

Lát sau.

Thời điểm Âm Tiểu Linh quay lại thì Đồ Tam Nương cũng đã tắm gội xong. Chỉ có
điều là...

Môi bặm chặt, Âm Tiểu Linh hết hít vào rồi lại thở ra, đưa mắt nhìn kẻ đang
loã lồ ngồi vắt chéo chân trên giường mà nhâm nhi ly trà, bực bội lên tiếng:
"Mẫu thân! Người đang làm cái trò gì đấy?!".

Đồ Tam Nương nuốt xong ngụm trà rồi mới ngẩng lên, nghi hoặc chớp chớp: "Ta?
Ta có làm trò gì đâu?".

"Người đừng có giả đò!".

Âm Tiểu Linh nói rõ hơn: "Tại sao người lại vẫn trần truồng như thế? Đã tắm
xong rồi kia mà".

"À, con nói cái này à".

Đồ Tam Nương cúi xem thân thể, rất vô ý vô tứ mà cong tay búng nhẹ một cái lên
nhũ hoa hồng hồng của mình, thản nhiên đáp: "Lúc nãy ta tắm xong, vốn tính
thay y phục, nhưng sau đó ta nghĩ lại thì quyết định thôi. Mấy bộ đồ của ta đã
cũ hết cả rồi, đợi con đem quần áo mới về thay luôn một thể".

"Đợi con? Mẫu thân không thể cứ mặc tạm một bộ, hoặc phủ tạm một miếng vải lên
che bớt thân thể mình ư?".

"Để làm gì? Chẳng phải lại mất công cởi xuống?".

Lần này thì Âm Tiểu Linh triệt để câm nín. Nàng chưa thấy ai như vị mẫu thân
này của mình, ngay đến việc thay y phục mà cũng tính toán chi li tới như vầy.
Đúng là lười quá thể.

Không mảy may để ý đến thái độ của nữ nhi, Đồ Tam Nương đem ly trà trên tay bỏ
xuống, rồi đứng dậy.

Vừa tiếp cận nữ nhi, nàng liền bắt lấy chiếc giới chỉ, tự tiện tìm kiếm.

"Tiểu Linh, y phục con mua cho ta đâu? Để ta xem nào...".

"À, đây rồi".

Từ không gian giới chỉ của Âm Tiểu Linh, Đồ Tam Nương rất nhanh đã lôi ra ba
bộ quần áo: một cái màu xanh, một cái màu đỏ, một cái màu hồng.

Ngắm nhìn chúng, Đồ Tam Nương cau mày, chưa mấy vừa ý: "Tiểu Linh, con đây là
mua y phục cho ta hay là mua cho con vậy? Màu sắc loè loẹt thế này...".

Chẳng cho là đúng, Âm Tiểu Linh phản bác: "Cái gì mà loè loẹt? Con thấy mấy bộ
này rất hợp với mẫu thân. Người mặc lên khẳng định sẽ càng trở nên xinh đẹp".

"Xinh đẹp?".

Đồ Tam Nương "xuy" nhẹ một tiếng: "Ta vốn dĩ đã rất xinh đẹp rồi".

...

"Haizz... Tiểu Linh, hay là con mang mấy bộ quần áo này đổi lại đi. Con lấy
mấy bộ màu đen hoặc màu tím ấy".

"Đen đen tím tím... Mẫu thân lúc nào cũng đen đen tím tím".

"Thì tại ta thích mà".

Đồ Tam Nương nắm tay nữ nhi, nài nỉ: "Tiểu Linh, chúng ta cần tôn trọng sở
thích của nhau a. Con mau giúp ta đi đổi đi".

"Tiểu Linh ngoan, giúp mẫu thân đi đổi nào".

...

"Hứ, không đi".

Mặc cho mẫu thân có ra sức nài nỉ cỡ nào, Âm Tiểu Linh vẫn trước sau như một,
nhất quyết không đồng ý. Rõ ràng, nàng đây là cố tình muốn ép mẫu thân mình
phải sửa đổi.

Có điều, Đồ Tam Nương há đâu lại là hạng nữ nhân dễ bị người khác xỏ mũi dắt
đi?

Sau một hồi điệu thấp mà vẫn chả được cốc khô gì, nàng rốt cuộc buông tay.
Nhưng thay vì từ bỏ, thay vì nghe theo sự an bài của nữ nhi thì nàng đã đưa ra
một quyết định hoàn toàn trái ngược.

Lấy chân gạt mớ y phục qua một bên, nàng hướng cửa phòng bước ra. Xem ý định
thì hình như muốn tự mình đi mua sắm y phục.

Đứng phía sau, Âm Tiểu Linh dõi mắt nhìn theo, vừa trông thấy mẫu thân mình
đưa tay định mở cửa thì lập tức lao tới giữ lại.

"Mẫu thân, ngươi lại muốn làm trò gì đấy?!".

"Ta ra ngoài mua y phục".

"Ra ngoài?".

Chỉ vào cơ thể trần trụi của mẫu thân, Âm Tiểu Linh nói tiếp: "Với bộ dạng này
à?".

Thần sắc vẫn điềm nhiên như cũ, Đồ Tam Nương gật đầu: "Ừ".

...

Lần thứ hai, Âm Tiểu Linh lại cạn lời. Nàng không biết phải nói gì nữa. Bất
đắc dĩ, nàng đành phải tự mình mang mớ y phục vừa mới mua về đem đi đổi, bất
kể trong lòng có bực bội tới đâu đi nữa.

Đừng đi? Để mặc mẫu thân nàng ư?

Âm Tiểu Linh nàng thực chẳng dám. Người khác sao chưa biết chứ riêng vị mẫu
thân tính tình dở dở ương ương này của nàng, nói không chừng sẽ thật sự trần
như nhộng mà bước ra đường mất.

...

...

Thêm một lúc nữa trôi qua.

Lần thứ năm trong ngày, cửa phòng Âm Tiểu Linh được mở.

Vẫn trần truồng như cũ, Đồ Tam Nương bước ra chào đón nữ nhi mới đổi xong y
phục trở về. Với nụ cười trìu mến trên môi, nàng hỏi: "Tiểu Linh, con đổi xong
rồi hả?".

Âm Tiểu Linh không đáp, chỉ "hừ" khẽ rồi lấy từ giới chỉ ra ba bộ đồ (một đen
hai tím), đem ném qua.

Chụp lấy, Đồ Tam Nương ngắm nhìn y phục, rất vừa ý: "Hì... Phải như vầy chứ".

Đã có quần áo mới, Đồ Tam Nương chẳng chần chừ thêm nữa, nhanh chóng đem chúng
xỏ vào.

Chính lúc này, tiếng của Âm Tiểu Linh truyền tới: "Mẫu thân!".

Nghe hô gọi, Đồ Tam Nương xoay người lại, nghi hoặc: "Tiểu Linh, lại chuyện
gì?".

"Mẫu thân cứ thế mà mặc?".

Đồ Tam Nương hết ngó xuống rồi lại nhìn lên, thần tình càng mờ mịt hơn trước:
"Không mặc thì chả nhẽ ta phải ở truồng?".

...

Nếu ai đó hỏi cảm giác của Âm Tiểu Linh hiện giờ là gì thì đáp án chỉ có một:
nghẹn khuất. Cực kỳ nghẹn khuất.

Mặt hồng đến tận mang tai, nàng ném thêm mấy thứ nữa về phía mẫu thân mình.

Nhanh tay đem chúng bắt lấy, Đồ Tam Nương xem kỹ thì nhận ra là sáu cái nội y.
Cuối cùng đã hiểu rõ vấn đề, nàng vỗ tay lên trán: "À... Thì ra là thiếu mấy
cái này".

...

...

Nội y đã mặc, trường y đã khoác, từ bộ dạng loã lồ trần trụi, lúc này Đồ Tam
Nương đã trở lại với dáng vẻ đoan trang thùy mị.

Trong bộ tử y kín đáo, nàng ngồi soi gương, tự mình chải chuốt. Xong xuôi đâu
đấy nàng mới tiến đến chiếc bàn đặt giữa phòng, nơi nữ nhi đang ngồi chống cằm
suy tư.

"Tiểu nha đầu, đang nghĩ gì đấy?".

Âm Tiểu Linh hờ hững: "Không nghĩ gì hết".

"Xuy... Còn giấu...".

"Giấu? Con có gì mà phải giấu?".

Đi kèm nụ cười ẩn ý, Đồ Tam Nương nói ra: "Tiểu nha đầu, thật là không có sao?
Vậy chứ tên tiểu tử vấn đỉnh trung kỳ kia, giữa các ngươi lại là chuyện gì?".

Như mèo bị giẫm phải đuôi, Âm Tiểu Linh bật người dậy.

"Mẫu thân, sao... sao người biết?!".

Đáy mắt thoáng qua một tia khác lạ nhưng rồi rất nhanh đã trở lại bình thường,
Đồ Tam Nương nửa đùa nửa thật: "Có gì đâu. Lúc nãy khi con đi ra ngoài mua y
phục, ta thấy ở trong phòng buồn chán quá nên đã len lén theo sau, vô tình bắt
gặp con và tên tiểu tử kia dắt tay nhau đi dạo...".

Vốn chẳng ngốc, Âm Tiểu Linh đem thông tin sàng lọc, loáng cái đã hiểu ngay
vấn đề. Nàng giậm chân xuống sàn nhà, bực tức: "Mẫu thân, người dùng thần thức
theo dõi con!".

"Tiểu nha đầu, đừng nóng. Ta cũng đâu phải cố ý".

Đồ Tam Nương thanh minh: "Lúc nãy ta thật sự cảm thấy buồn chán nên mới dùng
thần thức đảo quanh cái trấn này một vòng, ai biết lại vô tình bắt gặp con với
hắn dắt tay nhau đi dạo chứ".

"Bọn con không có dắt tay!".

"Ờ, không có thì thôi. Chắc ta nhìn lầm...".

...

"Chỉ đùa một chút thôi mà. Tiểu nha đầu này sao lại tức giận như vậy chứ?".

Trong lòng có điều suy đoán, Đồ Tam Nương đứng nhìn nữ nhi hiện đã bỏ sang chỗ
ô cửa, chậm rãi tiến qua.

Đặt tay lên vai nữ nhi, nàng nói: "Tiểu Linh, đừng tức giận".

Chưa thấy hồi âm, Đồ Tam Nương đành nhượng bộ: "Được rồi, là ta sai. Ta xin
lỗi con".

"Thôi nào, chúng ta là mẹ con kia mà. Đừng có giận lâu như vậy chứ".

...

Trước thái độ "ăn năn hối lỗi" của mẫu thân, Âm Tiểu Linh cũng dần bình tâm
trở lại. Nàng thở mạnh một hơi, xoay lưng nhìn kẻ đứng phía sau, khoanh tay
nói: "Không cần giả đò. Nhất định đang muốn tra hỏi chứ gì?".

"Hì hì... Làm gì có".

Câu trước thì phủ nhận như vậy, thế nhưng câu sau, Đồ Tam Nương đã liền dò
xét: "Hmm... Tiểu Linh, tiểu tử kia... hắn là ai vậy? Làm sao con quen với
hắn?".

"Hứ... Biết ngay là người sẽ hỏi mà".

"Tiểu Linh, ta không phải nhiều chuyện đâu. Ta chỉ vì lo cho con nên mới hỏi
thôi. Con biết đấy, nhân thế đa đoan - lòng người hiểm ác. Nam nhân trong
thiên hạ chẳng có mấy người tốt, rủi yêu nhầm kẻ xấu thì sẽ chuốc lấy nhiều
khổ lụy lắm".

Vừa nghe đến chữ "yêu", chẳng hiểu sao sắc mặt của Âm Tiểu Linh lại hồng lên
thấy rõ. Nàng vội quay đầu sang hướng khác, miệng không quên phản bác: "Cái gì
mà yêu? Mẫu thân đừng có ăn nói lung tung. Con sao có thể vừa ý tên ngốc đó
được chứ".

Thật là không thể sao?

Đồ Tam Nương hoài nghi lắm. Cũng phận nữ nhi, tuổi đã tính bằng thế kỷ, nàng
há chẳng nhìn ra điểm bất thường?

Hãy xem. Thiếu nữ đứng trước mặt nàng đây, phản ứng có phải đã thái quá rồi
không?

"Chậc chậc... Tiểu nha đầu này lẽ nào thực đã phải lòng người ta...".

Chân mày nhíu lại, Đồ Tam Nương âm thầm suy tính.

"Hừm... Tên tiểu tử kia, tướng mạo cũng chả có gì nổi bật, tu vi cũng rất bình
thường. Tiểu nha đầu nhà mình sao lại vừa mắt hắn được nhỉ?".

"Trong giáo có biết bao nhiêu bậc anh tài tư chất xếp hàng thiên kiêu theo
đuổi vẫn nhất mực chối từ, nay mới cách biệt mấy hôm mà đã để ý tới nam nhân
bên ngoài... Rốt cuộc thì tiểu tử này có điểm gì hấp dẫn?".

"Hừm... Coi bộ ta phải đích thân đi gặp hắn để thăm dò một chút. Nếu đúng là
nam nhân tốt thì không sao, nhưng nếu là kẻ chẳng ra gì... Hừ hừ... Vậy thì
cũng đừng trách vì đâu mà biển xanh lại mặn, gừng già lại cay...".

...

Thu xếp tâm tư, Đồ Tam Nương nặn ra một nét mặt tươi cười, bước sát nữ nhi.

"Tiểu Linh à, ta vừa rồi cũng chỉ...".

Đang nói, Đồ Tam Nương bỗng ngưng. Thay vì hỏi nàng chợt nhớ tới điều gì thì
chi bằng hỏi nàng đã nhìn thấy thứ gì sẽ chính xác hơn.

Mới rồi, trong lúc ngó ra ngoài cửa sổ, Đồ Tam Nương nàng đã vô tình trông
thấy một thân ảnh. Rất quen thuộc.

Kẻ kia... không ai khác, đích thị là người từng bị nàng ám toán và cũng từng
ám toán nàng: Phong chủ Trúc Kiếm Phong - Lăng Thanh Trúc.!


Tiên Môn - Chương #191