Người đăng: PeaGod
Lăng Thanh Trúc có e ngại, nhưng e ngại không đồng nghĩa sợ hãi. Nếu Thanh
Khâu là chốn ngoạ hổ tàng long thì Thiên Kiếm Môn nàng cũng là linh sơn thánh
địa, hội tụ chính khí đất trời. Ngũ Đại Tiên Kiếm được cất giấu bên dưới năm
ngọn núi, uy lực thừa đủ tru diệt mọi yêu tà.
Cái danh của tiên kiếm, tu sĩ cấp thấp đúng ít người tỏ tường, nhưng phàm là
đại nhân vật, thiên hạ mấy ai chưa từng nghe?
Đừng thấy Nhị Lão kia luôn tỏ ý khinh thị mà lầm, thực chất, ở trong lòng
mình, đối với thân phận của Lăng Thanh Trúc bà ta ít nhiều cũng có kiêng kị
đấy. Về những người khác, ví như vị phu nhân tướng mạo hiền từ Tố Nghi, con
trưởng của hồ vương Thiên Hồ Bắc Gia, bọn họ cũng giống như thế thôi.
Tóm lại, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều tự hiểu lấy một điều: Chưa tới mức
vạn bất đắc dĩ thì tốt nhất đừng nên gây hại cho Lăng Thanh Trúc.
Nếu chẳng phải vậy, bởi trong lòng có điều cố kị thì sao bọn họ phải sai người
cơm bưng nước rót, đối xử hữu lễ với Lăng Thanh Trúc?
Thậm chí kể cả việc giam lỏng - giải pháp tình huống kia nữa, bất quá cũng chỉ
là tạm thời mà thôi. Bọn họ biết nó không nên được kéo dài quá lâu...
Và thực tế thì... nó đúng là không lâu thật. Sau hai ngày, qua đến ngày thứ ba
thì vấn đề đã bắt đầu được giải quyết. Lăng Thanh Trúc, nàng đã được Thiên Hồ
tộc triệu kiến. Nhưng vị đại nhân muốn gặp nàng lại chẳng phải Nhị Lão, Thiên
Hồ Bắc Gia hay nhị công chúa Thiên Hồ Nguyệt mà là... Vương của bọn họ: Thiên
Hồ Đại Mi - chủ nhân chân chính của núi Thanh Khâu.
...
Theo bước chân hai nữ thị vệ, Lăng Thanh Trúc rời khỏi thạch thất. Sau mấy bận
rẽ cua, cuối cùng nàng cũng đến được nơi cần phải đến.
Vẫn là một căn phòng bằng đá, nhưng so với phòng của Lăng Thanh Trúc nàng thì
lộng lẫy hơn rất nhiều. Những đồ vật bên trong, chúng tất nhiên cũng cao cấp,
sang trọng hơn...
...
"Lăng đại nhân, chúng ta tới rồi".
Dừng trước cửa thạch thất, một trong hai nữ thị vệ quay sang nói với Lăng
Thanh Trúc ở đằng sau: "Đại nhân hãy chờ một lát để tiểu nhân vào báo cho
Vương biết".
"Không sao, ngươi cứ tự nhiên".
Nữ thị vệ gật nhẹ rồi xoay người tiến thẳng vào bên trong, đến chừng trở ra
thì đưa tay làm động tác mời: "Lăng đại nhân, Vương đang đợi ở bên trong".
"Tốt".
Lăng Thanh Trúc ứng tiếng, chân mau chóng chuyển di...
...
Có một điều buộc phải công nhận, đó là căn phòng của hồ vương xa hoa vô cùng.
Không giống thạch thất mà Lăng Thanh Trúc đang cư ngụ, sàn chỉ lót một lớp đá
phẳng, tại chỗ này, bên trên đá phẳng còn có thảm đỏ phủ giăng tận vách. Chưa
hết, bàn ghế, ly tách, mọi thứ cũng đều được làm từ vật liệu trân quý, có loại
còn là hi hữu khó cầu.
Phàm nhân?
Không, là tu sĩ cơ. Trong căn phòng rộng lớn tựa như cung điện này, thật lắm
thứ mà tu sĩ chỉ dám mơ ước. Lăng Thanh Trúc mới đếm sơ thôi cũng được hơn
mười loại rồi a.
"Chậc... Quả chẳng hổ là Vương của đại tộc Thiên Hồ, chỉ tùy tiện bày biện ra
mà đã lắm bảo vật như thế. Thật không biết ở bên trong giới chỉ và bảo khố
riêng của nàng sẽ còn có những bảo bối dạng gì...".
"Trong khi đó, Lăng Thanh Trúc ta thì sao? Đường đường là phong chủ Trúc Kiếm
Phong, một trong năm kẻ thống lĩnh Thiên Kiếm - đại tông môn đứng đầu chính
giáo thiên hạ - vậy mà ngay mấy loại tài liệu luyện đan cũng không có, phải
lặn lội tự mình bôn ba kiếm tìm... Haizz... Người với người đúng là chẳng thể
so được".
Lăng Thanh Trúc càng ngẫm, hai mắt càng nhìn thì trong dạ lại càng cảm khái.
Nàng thấy cuộc đời sao mà bất công quá. Cùng là nữ nhân, cùng là những người
có thân phận, cớ gì kẻ giàu sang nhung lụa còn người lại quá đỗi cơ hàn khốn
khó?
Lăng Thanh Trúc nàng đang rất muốn biết đấy.
Chỉ là... trời già ở cao quá, chắc chẳng thể nào nghe được.
Chán nản, Lăng Thanh Trúc đành đem nghi vấn đá sang một bên, thôi không nhìn
ngó lung tung nữa.
...
Đi tới giữa căn phòng lộng lẫy, trong ánh sáng êm dịu của hàng trăm viên minh
châu đính trên bốn bức tường, Lăng Thanh Trúc rốt cuộc dừng lại.
Thân ảnh hồ vương, nó đã hiện ra trong tầm mắt nàng. Dù không quá rõ.
Phía sau bức rèm màu trắng, hồ vương ngồi đợi sẵn trên ghế, tay bưng chén trà
nhấp khẽ rồi mới nói: "Lăng đạo hữu, mời ngồi".
"Đa tạ hồ vương".
Trái hẳn cái vẻ hậm hực ca thán vừa rồi, Lăng Thanh Trúc lúc này lại tỏ ra
điềm đạm vô cùng. Động tác rất đỗi tự nhiên, nàng từ tốn bước lại chỗ chiếc
bàn đặt gần đó, tự mình kéo ghế rồi ngồi xuống.
"Hồ vương, chẳng hay hôm nay triệu kiến ta tới đây là vì chuyện gì?".
"Triệu kiến?".
Thiên Hồ Đại Mi khẽ lắc đầu: "Lăng đạo hữu đã nặng lời. Bổn vương vốn là mời,
sao bây giờ lại biến thành triệu kiến rồi?".
"À..." - Nàng nói tiếp - "Lăng đạo hữu, hay là bởi do đám tộc nhân của ta mấy
ngày qua đối với đạo hữu có điều thất lễ, khiến cho đạo hữu nảy sinh ác cảm?".