Người đăng: PeaGod
"Nhị tỷ, tỷ xem như vầy có được không. Thay vì giết chết hay là thả bọn họ đi,
chúng ta sẽ giữ bọn họ lại bên cạnh, đợi tới khi lễ hội kết thúc thì mới
thả...".
"Chuyện này... Cổ Cổ, bọn họ là nhân loại. chúng ta là hồ yêu, ở chung một chỗ
thật chẳng phải ý hay".
"Nhị tỷ, chỉ ba ngày thôi mà. Muội xin tỷ đó...".
"Cổ Cổ, muội... Haizz... Thôi được rồi, cứ làm theo ý muội vậy".
"Hoan hô! Nhị tỷ là tốt nhất!".
...
Đã được thanh y thiếu nữ chấp thuận, tiểu yêu hồ Cổ Cổ lúc này mới đắc ý chạy
về phía hai người Lăng Tiểu Ngư, Âm Tiểu Linh, nói: "Hai cái tên lừa gạt các
ngươi, ta nể tình các ngươi mua kẹo hồ lô cho ta nên đã cầu xin nhị tỷ tha
cho. Các ngươi phải cảm kích ta có biết không".
Nội tâm thở phào, Âm Tiểu Linh cười nhẹ, nói lời cảm tạ: "Cổ Cổ muội muội, cảm
ơn muội".
"Ừm".
Tiểu yêu hồ tỏ vẻ hài lòng, nhưng cũng không được lâu. Cô bé dời mắt sang
người Lăng Tiểu Ngư, hơi bất mãn: "Tiểu Ngư ngươi không cảm ơn ta à?".
"Ừm... Cảm ơn muội, Cổ Cổ".
"Phải vậy chứ".
Cổ Cổ đặt tay sau mông, bắt chước bộ dạng người lớn, tiếp tục thông tri:
"Hừm... Tuy rằng nhị tỷ ta đã đồng ý tha cho các ngươi, thế nhưng vì để đề
phòng, chúng ta sẽ giữ các ngươi bên cạnh trong ba ngày tới, chờ khi lễ hội
kết thúc rồi mới chính thức thả các ngươi đi".
Lễ hội?
Tâm tư máy động, Âm Tiểu Linh dò hỏi: "Cổ Cổ, không biết lễ hội mà muội nói là
gì vậy?".
"Là Hội Bắc Hà".
...
...
Mặc dù hai tỷ muội Cổ Cổ nói không quá rõ nhưng Âm Tiểu Linh cũng đã rất nhanh
liền tường tận đầu đuôi. Qua tiếp xúc với một vài người dân bản địa, nàng hiện
đã hoàn toàn nắm được thông tin về Hội Bắc Hà.
Theo những gì Âm Tiểu Linh nàng nghe được thì Hội Bắc Hà này đã tồn tại chừng
ba trăm năm, bắt nguồn từ một câu chuyện...
Khoảng ba trăm năm trước, có một cô thôn tên gọi Liêm Hạ, dân số ước độ hai
trăm. Một ngày nọ, trong thôn xảy ra một trận đại dịch, chỉ chưa đầy một tháng
đã cướp đi mạng sống của hơn nửa thôn dân. Số còn lại, hầu như ai cũng như ai,
đều đang cận kề cái chết.
Giữa thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, khi mà người ta kêu trời trời không
thấu, gọi đất đất không nghe ấy, những tưởng thôn Liêm Hạ sẽ phải chịu cảnh mồ
hoang xác vắng thì kì tích đã xảy ra.
Hôm đó, trên bầu trời Liêm Hạ bỗng xuất hiện ngũ sắc tường vân. Tiếp đấy, từ
trong tường vân, một đôi thần tiên đáp xuống, tự xưng là tộc nhân Thiên Hồ.
Người nam tên Bắc Gia, người nữ gọi Hà Hoạch.
Hai vị hồ tiên nọ thần thông quảng đại vô cùng, chỉ trong một buổi đã liền
chữa khỏi cho toàn bộ dân chúng thôn Liêm Hạ. Chưa dừng lại ở đó, sau khi chữa
trị xong họ còn vì thôn Liêm Hạ ra tay thanh trừ tận gốc mầm bệnh, chướng khí
các loại...
Để tưởng nhớ ân đức tái sinh của hai vị hồ tiên, người dân mới thay chữ "Liêm
Hạ" thành "Bắc Hà" - cách viết tắt của hai cái tên Bắc Gia và Hà Hoạch. Cũng
kể từ đó, cách mỗi ba năm người ta lại tổ chức một lần lễ hội để cầu cho mùa
màng tốt tươi, con cháu vui vầy. Nhưng trên hết, ý nghĩa quan trọng nhất thì
vẫn là tình duyên đôi lứa.
Xuất phát từ lòng kính ngưỡng hai vị hồ tiên, dân chúng thôn Liêm Hạ, nay là
trấn Bắc Hà sẽ chọn ra một cặp đôi để đóng vai họ, tái hiện lại sự kiện đại
dịch từng xảy ra trong quá khứ. Ở cuối lễ hội, hai người đóng vai hồ tiên sẽ
cùng tung một quả tú cầu. Tú cầu bay đến vị trí của đôi trai gái nào thì cả
làng sẽ thành tâm chúc phúc cho họ...
...
"Hmm... Theo như những gì ta dò la được thì Hội Bắc Hà là như vậy đó." Bên
trong khách điếm Nhược Lai, tại căn phòng thượng hạng mà hai sư đồ Lăng Tiểu
Ngư đã thuê trước đó, Âm Tiểu Linh sau một hồi tường thuật thì chốt hạ.
Ngồi đối diện với nàng, Lăng Tiểu Ngư nghe xong thì gật gù: "Thì ra Hội Bắc Hà
có nguồn gốc như thế... Hai vị hồ tiên Bắc Gia và Hà Hoạch kia thật sự là
người tốt".
"Cái gì mà hồ tiên chứ?".
Âm Tiểu Linh phản bác: "Lăng Tiểu Ngư ngươi cũng đâu phải thế tục phàm nhân,
há chẳng biết thần tiên vốn dĩ là không tồn tại trên đời này. Hay ít ra, tự cổ
chí kim, thần tiên vẫn chưa bao giờ lộ diện. Cho dù có thì cũng chỉ là truyền
thuyết hư vô mờ mịt... Hai kẻ Bắc Gia và Hà Hoạch nọ, gọi hồ yêu thì chính xác
hơn đấy...".
"Cái đó ta biết, nhưng dù sao cũng chỉ là cách xưng hô, gọi hồ tiên cũng được
mà".
"Xuy... Mặc kệ ngươi. Ngươi thích gọi gì thì gọi".
...
Sau giây phút lặng im ngắn ngủi, Âm Tiểu Linh lấy từ giới chỉ ra một xấp phù
lục màu đen, bên trên có những hoa văn tối nghĩa tới độ mà Lăng Tiểu Ngư chẳng
thể nhận ra nổi một cái nào.
Trước sự ngờ vực của hắn, Âm Tiểu Linh đem linh phù bố trí xung quanh, miệng
niệm pháp quyết...