Thật Sự Là Rất Biết Diễn


Người đăng: PeaGod

"Sư phụ!".

"Tiểu Ngư Nhi...".

Đôi mắt hé mở, trong bộ dạng vô lực, Lăng Thanh Trúc nhẹ lắc đầu: "Không cần
đi".

"Sư phụ, nhưng mà tình trạng của sư phụ...".

"Đừng lo".

Lăng Thanh Trúc trấn an: "Bản thân mình thế nào ta tự biết rõ, chỉ là suy kiệt
quá mức, căn cơ tổn hại, không nguy hiểm gì đến tính mạng đâu".

"Sư phụ..." - Hơi nước phủ giăng trong mắt, Lăng Tiểu Ngư có chút nghẹn ngào -
"Có phải là vì đệ tử không? Chính đệ tử đã liên lụy người phải không?".

Đôi môi khô khốc nhẹ nhếch, Lăng Thanh Trúc bày ra một nụ cười yếu ớt khó coi:
"Tiểu tử ngốc, liên lụy gì chứ... Tiểu tử ngươi là đồ nhi của ta, sư phụ vì
ngươi chữa trị vốn dĩ là nên".

"Mà... ta đâu có làm gì nhiều, chỉ là trích ra một ít cốt nguyên của mình để
bù đắp cho ngươi, kế đấy thì cho ngươi uống vài viên thuốc quý mà bình thường
đến bản thân cũng không nỡ dùng, rồi thì tiếp tục xuất ra đại lượng chân
nguyên giúp ngươi giữ vững cảnh giới, ổn định căn cơ... Tiểu Ngư Nhi, ta thật
chẳng làm gì nhiều cả".

Những lời nọ của Lăng Thanh Trúc, mười mươi là đang áp dụng theo nguyên lý của
bốn chữ "lạt mềm buộc chặt". Miệng thì bảo mình "chẳng làm gì nhiều" nhưng lại
đem sự việc đã làm kể ra chi tiết, rành mạch, rất rõ ràng, Lăng Thanh Trúc
nàng đây là đang muốn nâng cao giá trị sự hi sinh của mình lên, từ đó khiến
cho đồ nhi càng thêm tự trách.

Có lẽ bởi do nàng diễn xuất quá giỏi, Lăng Tiểu Ngư đã thật sự tin tưởng. Dòng
lệ cuối cùng không thể nào ngăn được nữa, hắn cúi đầu, rất xúc động gọi hai
tiếng "Sư phụ...".

"Tất cả đều là lỗi của đệ tử. Là đệ tử đã làm hại người...".

Nằm trên bệ, Lăng Thanh Trúc nhắm một mắt mở một mắt len lén ngó xem. Trong
đầu âm thầm đắc ý: "Tiểu Ngư Nhi, ta biết tiểu tử ngươi là người rất trọng
tình cảm mà...".

"He he... Tốt xấu gì ta cũng là sư phụ ngươi, từ nhỏ đến lớn tiểu tử ngươi là
do một tay ta nuôi dạy, nếu mà không đối phó được thì mặt mũi để đâu chứ".

...

"Bước thứ nhất đã xong, đã đến lúc chuyển sang bước thứ hai".

"Hmm, trước tiên phải bảo Tiểu Ngư Nhi đưa mình ra khỏi động đã".

Đối nghịch cảm xúc trong dạ, ở ngoài mặt, Lăng Thanh Trúc vẫn tỏ ra yếu đuối
vô lực. Nàng phải "gắng gượng" lắm mới ngồi dậy được.

Tay đặt lên đầu người phía trước, cùng với nụ cười từ ái, Lăng Thanh Trúc nói:
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi là nam nhi đại trượng phu, khóc cái gì chứ?".

"Ngươi nhìn ta xem, có bị làm sao đâu... khục khục...".

"Sư phụ!".

"Không cần khẩn trương, chỉ là hư huyết thôi. Nhổ ra rồi sẽ không sao".

"Sư phụ, để đệ tử đi mời chưởng môn sư bá tới xem cho người".

"Tiểu Ngư Nhi, ta nói rồi, ta không sao".

"Nhưng mà...".

"Thế nào? Một vị chân nhân hậu kỳ như ta, lẽ nào đối với tình trạng của mình,
hiểu biết còn thua một tên thái điểu tu vị vấn đỉnh trung kỳ như ngươi?".

Cánh tay thon chuyển từ đầu xuống vai đồ nhi, Lăng Thanh Trúc vỗ nhẹ hai cái:
"Đừng quá lo lắng. Sư phụ vẫn ổn".

"Sư phụ...".

"Được rồi, không cần nói nữa. Bây giờ ta cần điều tức liệu thương một chút,
tiểu tử ngươi hãy ở bên cạnh hộ pháp giúp ta".

Nói rồi, cũng chẳng đợi cho Lăng Tiểu Ngư kịp hồi âm thì Lăng Thanh Trúc đã
chỉnh lại tư thế, khoanh chân xếp bằng. Sau khi đem một viên đan dược nuốt
xuống, nàng bắt đầu tiến hành đả toạ...

...

Công phu và bài bản, mỗi một hành động đều được Lăng Thanh Trúc diễn giống y
như thật. Chính điều đó đã làm đệ tử của nàng không thể phát sinh nghi ngờ.

Lúc này, ở Lăng Tiểu Ngư, nếu có cũng chỉ đơn thuần là sự lo lắng, và tất
nhiên là cả áy náy.

Hắn đã, và vẫn đang tự trách chính mình. Nếu không phải vì hắn cố chấp hoàn
thành lời giao ước, nếu không phải vì hắn muốn chứng minh bản thân chẳng hề vô
dụng thì sư phụ hắn sẽ đâu ra nông nỗi này... Hết thảy đều là lỗi của Lăng
Tiểu Ngư hắn...

Tại sao? Tại sao nàng lại đối tốt với hắn như vậy?

Hắn đã che giấu nàng, đã trái lời nàng, cớ sao nàng còn...

"Sư phụ, Tiểu Ngư có lỗi với người...".

...

...

Bên ngoài động Huyền Âm trăng non đã lên. Cũng khá lâu rồi.

Đêm nay tiết trời có vẻ lạnh hơn bình thường. Gió, nó cũng thổi nhiều hơn mọi
khi...

Nhưng, cũng chỉ ở bên ngoài. Trong động Huyền Âm, không khí lại khác. Chưa nói
đến các gian thạch thất bên trong, chỉ tính riêng khu vực Lăng Tiểu Ngư đang
đứng thôi thì cũng đã ấm hơn rất nhiều rồi. Sở dĩ như vậy là bởi vì ba yếu tố:
thứ nhất là cấm chế ngăn cách tại cửa động, thứ hai là nhiệt lượng toả ra từ
quá trình liệu thương của Lăng Thanh Trúc, còn thứ ba, nó nằm ở chính bản thân
Lăng Tiểu Ngư, cái tâm tình nôn nóng bất an của hắn.

Suốt từ nãy giờ hắn vẫn một mực dõi theo Lăng Thanh Trúc. Hai mắt hắn, chúng
chưa từng dời đi một giây nào. Có thể thấy Lăng Tiểu Ngư hắn lo cho sư phụ
mình tới mức nào.

May thay, cõi lòng nặng trĩu lo âu kia nay đã có thể buông lòng đôi phần. Bởi
lẽ giờ phút này tình trạng của Lăng Thanh Trúc cũng ổn định rồi.

...

"Sư phụ, người cảm thấy trong người thế nào? Đã tốt hơn chưa? Người có...".

Trên bệ, Lăng Thanh Trúc thở ra một ngụm trọc khí, liếc nhìn Lăng Tiểu Ngư -
kẻ vừa tung ra một tràng hỏi han, cười bảo: "Tiểu Ngư Nhi, xem bộ dạng của
ngươi kìa...".

"Yên tâm. Sau khi phục dụng đan dược, cơ thể ta bây giờ đã ổn định rồi".

"Sư phụ, người... nói thật phải không?".

"Ta lừa ngươi làm gì?" - Lăng Thanh Trúc hơi bất mãn - "Hứ, ở Thiên Kiếm Môn
này có ai không biết Lăng Thanh Trúc ta là người rất có tín nghĩa chứ".


Tiên Môn - Chương #118