Người đăng: PeaGod
Dương Tiểu Ngọc không đo được, Chu Đại Trù và Mộng Kiều, bọn họ cũng không dám
chắc. Dù vậy, Chu Đại Trù vẫn nhìn theo hướng tích cực. Hắn cố nở nụ cười, tự
mình trấn an: "Ta nghĩ Tiểu Ngư sẽ không sao đâu. Lão nhân gia tính khí tuy
hơi cổ quái một chút nhưng xưa giờ đối xử với Tiểu Ngư thực tốt lắm. Lão nhân
gia sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì đâu...".
"Tiểu Ngọc à, ngươi cũng đừng quá lo. Tiểu Ngư khẳng định sẽ ổn thôi".
"Chỉ hy vọng sẽ được như ngươi nói".
...
Bên ngoài, bầu không khí chính là như vậy, ngập tràn bất an và lo lắng. Trong
khi đó, ở bên trong động...
Cơ thể Lăng Tiểu Ngư hiện đã rời khỏi tay Lăng Thanh Trúc. Hắn được nàng đặt
nằm tại một gian thạch thất âm hàn lạnh lẽo, ngay giữa một trận đồ hình bát
quái.
Từ trong chiếc giới chỉ đeo trên tay, Lăng Thanh Trúc lấy ra tám tấm phù lục
màu xanh, kế đấy thì miệng niệm pháp quyết, đem chúng đánh ra, mỗi cái bay về
một hướng.
Hai giây chưa đến, linh phù vừa ra đã liền biến thành những thanh trụ, cao tầm
năm thước, rộng hơn một gang. Tất cả đều cắm đúng tại tám góc của trận đồ hình
bát quái nọ.
Bố trí xong, Lăng Thanh Trúc cũng lập tức tiến vào trận đồ. Nàng ngồi cách
Lăng Tiểu Ngư khoảng chừng hai bước chân, tay vươn ra chạm vào má hắn, khẽ
thốt:
"Tiểu Ngư Nhi, sư phụ nhất định sẽ không để ngươi xảy ra việc gì đâu".
An tĩnh được vài giây, Lăng Thanh Trúc rất nhanh đã đem cánh tay thu về. Nàng
ngồi thẳng lưng, bắt đầu tự mình trích ra cốt nguyên nơi thể nội.
Theo thời gian trôi, từ trong lòng bàn tay nàng, những tia lực lượng rất đỗi
tinh thuần xuất ra ngày một nhiều. Chúng tựa như những sợi tơ màu xanh vươn về
phía trước, quấn lấy cơ thể Lăng Tiểu Ngư, đem hắn nâng lên...
Chợt, chính tại lúc này, hai mắt vốn khép hờ của Lăng Thanh Trúc bỗng bất ngờ
mở lớn. Kỳ lạ là đôi đồng tử bên trong, chẳng rõ tự bao giờ đã chuyển hẳn từ
đen sang tím, trông yêu dị vô cùng.
Sự thay đổi này, nó chắc chắn không phải do quá trình thi pháp tạo nên. Biến
chuyển thiết nghĩ là vì chính bản thân đôi mắt. Căn cứ vào sự dao động liên
tục của hình ảnh sóng nước uốn lượn bên trong, rất có khả năng đôi mắt này
chính là... Tử Ngục Ma Đồng. Một cặp linh nhãn với đầy những truyền thuyết
chết chóc gắn liền...
...
Cả cuộc đời mình, tính từ thuở ấu thơ cho đến bây giờ, có lẽ đây là một trong
số những lần hiếm hoi Lăng Thanh Trúc để lộ ra bí mật về đôi mắt của mình.
Đáng tiếc, Lăng Tiểu Ngư lại không có cơ hội chứng kiến, dù hắn vẫn đang hiện
diện đi nữa.
Lơ lửng giữa không trung, trong dáng vẻ an nhiên, cơ thể hắn đã bắt đầu được
chữa trị. Từng tia cốt nguyên do Lăng Thanh Trúc xuất ra, chúng đang nối nhau
đi vào người hắn...
Nhờ có ma đồng soi rọi mà thao tác của Lăng Thanh Trúc nhanh hơn lẽ thường rất
nhiều. Lã tất nhiên, độ chính xác càng thêm đảm bảo.
...
Thế rồi chẳng biết đã trải qua bao lâu, linh quang của trận đồ thái cực cũng
dần tiêu tán. Tám thanh trụ do linh phù hiển hoá cũng là như vậy, biến mất vô
tung.
Cầm một viên đan dược cho vào miệng đồ nhi xong, Lăng Thanh Trúc lúc này mới
lại lần nữa xuất động cốt nguyên. Giai đoạn chữa trị thứ hai cứ vậy mà bắt
đầu...
...
Từng chút một, Lăng Thanh Trúc rất cẩn thận đem cốt nguyên của mình bù đắp cho
đồ nhi. Nàng không có chút nào do dự, cũng chẳng hề tiếc nuối tu vi. Trong tâm
trí nàng từ đầu chí cuối đều chỉ nghĩ phải làm sao để Lăng Tiểu Ngư được chữa
trị một cách triệt để và an toàn nhất. Tấm lòng ấy, nó thật đáng quý biết bao.
So với hàng trăm, hàng ngàn kẻ được gọi "sư phụ" khác, Lăng Thanh Trúc nàng
chắc chắn là xứng đáng hơn nhiều.
...
...
Mặt trời trên đỉnh Trúc Kiếm đã lui vào một góc, khuất dần sau hàng cây cổ
thụ. Bóng chiều buông, rồi màn đêm xuống...
Trong tiếng gió vi vu se lạnh của chốn cao sơn, ngoài cửa động Huyền Âm, đám
người Chu Đại Trù vậy mà vẫn còn đang đứng đợi.
Dạ thầm ái ngại, Mộng Kiều hướng chỗ Dương Tiểu Ngọc bước qua, thấp giọng nói
ra: "Tiểu Ngọc, sư phụ chưa biết khi nào mới đi ra, trời hiện cũng đã muộn,
hay là sư muội hãy trở về Mặc Kiếm Phong trước. Có tin gì của Tiểu Ngư ta sẽ
lập tức qua đó thông tri ngay cho muội".
"Tứ sư tỷ ta nói đúng đấy Tiểu Ngọc".
Chu Đại Trù tiếp lời khuyên bảo: "Bây giờ trời cũng tối rồi, Tiểu Ngọc ngươi
trước cứ về Mặc Kiếm Phong đi. Lúc nãy Lý sư thúc cũng dặn ngươi mau sớm trở
về mà".
Dương Tiểu Ngọc nghe xong, nhẹ lắc đầu: "Ta sẽ đợi".
"Nhưng mà lúc nãy Lý sư thúc...".
"Nếu sư phụ lại tới đây, ta sẽ tự giải thích với người".
Chu Đại Trù, Mộng Kiều tính khuyên nhủ thêm, nhưng khi trông thấy thái độ kiên
quyết mười phần của Dương Tiểu Ngọc thì lời ra tới miệng đành nuốt ngược trở
vào.
Người ta đã vì sư đệ của mình mà đến lệnh sư cũng dám trái, thử hỏi bọn họ sao
có thể mở miệng khuyên can thêm nữa. Như vậy thì có khác nào là xua đuổi...
Tận đáy lòng, Chu Đại Trù bày tỏ: "Tiểu Ngọc, ngươi quả nhiên là người bạn
thanh mai trúc mã tốt của Tiểu Ngư. Nếu hắn biết ngươi đã vì hắn lo lắng như
vậy, hắn nhất định sẽ rất cảm động".
"Ta chỉ cần hắn được bình an thôi...".
p/s: Từ bây giờ sẽ có chút thay đổi, đó là số từ mỗi chương sẽ không mặc định
~ 2k từ như trước nữa. Tốc độ viết của Pea rất chậm, trung bình 1 tiếng đồng
hồ chỉ gõ được khoảng 400 đến 500 chữ là cao, hơn nữa cũng không thể viết liên
tục liền mạch từ đầu chương đến cuối chương. Thường thì 1 chương phải mất 2,3
lần viết mới xong được.
Hmmm... Cứ bám theo tiêu chí 2k từ sẽ cảm thấy rất áp lực, mà viết dài Pea lại
đâm ra chán. (Pea thích viết theo kiểu mấy bộ ngôn tình TQ, mỗi chương chỉ 1k
từ trở xuống cơ).
Tóm lại, từ bây giờ Pea sẽ viết và đăng theo cảm tính, mỗi lần viết được bao
nhiêu thì đăng bấy nhiêu chứ không đợi 2,3 lần gộp lại rồi đăng cho đủ 2k từ
như trước nữa. Nhưng mọi người cũng không cần quan trọng cái này, bởi vì mình
vẫn sẽ đảm bảo mỗi ngày đều sẽ trên 2k chữ đăng lên.
Chương ngắn hơn, nhưng tổng chữ trong một ngày thì cũng sẽ như trước (hoặc
hơn) thôi, mọi người sẽ chẳng thiệt gì, chỉ hơi tốn thời gian click chương
tiếp theo.
Hy vọng mọi người sẽ vẫn tiếp tục đồng hành cùng Tiên Môn đi hết đoạn đường.
p/s2: Bật mí chút. Cá nhỏ sắp tới sẽ được ra khỏi tông môn để dấn thân vào một
hành trình đặc sắc và hương diễm ^^. Cuộc gặp gỡ với ma nữ đã sắp tới,
nhưng.... he he... Không phải một mà tới tận hai ma nữ nhé.