Cơ Hội Cuối Cùng (1)


Người đăng: PeaGod

Bất quá chỉ là một tên linh căn trung phẩm có tu vị vấn đỉnh trung kỳ, có tư
cách gì xếp ngang hàng cùng hắn?

Nực cười, đấy chính là cảm xúc của hắn mỗi lần nghĩ đến điều ấy. Nhưng còn bây
giờ...

Tô Đông Vũ có muốn cũng khó lòng phủ nhận. Cân lượng của Lăng Tiểu Ngư đã thay
đổi nhiều lắm rồi.

"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này? Thiên Diệp Thủ của Trúc Kiếm Phong từ
khi nào lại kinh khủng tới như vậy...".

"Lăng Tiểu Ngư... Xem ra ngươi cũng chẳng 'an phận' như cái vẻ bề ngoài".

"Hừ... Còn tên Lưu Cảnh Thiên kia nữa, tu vi không phải đột phá rồi sao? Qua
cả buổi rồi tại sao vẫn chưa dốc hết toàn lực ra? Lẽ nào thực muốn ta tố giác
'chuyện tốt' của hắn với sư phụ...".

Dạ nôn nóng, lần đầu tiên tính từ lúc đại hội bắt đầu, Tô Đông Vũ biểu hiện ra
khuôn mặt âm trầm, ánh mắt hàm ẩn sát cơ...

Khá trùng hợp, chính tại thời khắc Tô Đông Vũ đã mất đi kiên nhẫn ấy, phía bên
kia, trên Ngũ Kiếm Đài, sau một hồi giao tranh bất phân thắng bại, Lưu Cảnh
Thiên rốt cuộc cũng quyết định dốc ra toàn bộ vốn liếng.

Mượn dư lực lui ngược về sau, hắn tạm ngưng công kích, bất động ngưng thần.

Thấy hắn như vậy, Lăng Tiểu Ngư phía bên này cũng lăng không đứng đợi. Lẽ dĩ
nhiên, trong thể nội hắn, pháp quyết tầng thứ ba của Đại Bi Thiên Diệp đã
chính thức được vận hành.

"Lăng sư đệ, ta thực sự đã nhìn lầm ngươi".

Lưu Cảnh Thiên nói tiếp: "Có một điều ta cảm thấy rất nghi hoặc. Thiên Diệp
Thủ của Trúc Kiếm Phong ta dù không quá am tường nhưng uy lực của nó tới đâu
thì ít nhiều cũng hiểu được. Theo ta được biết, cũng là điều mọi người đã
biết, so với hai loại đạo thuật khác là Cửu Lộ Phiêu Hương Kiếm Pháp và Bát Tự
Kiếm Quyết thì Thiên Diệp Thủ có phần thua kém. Thế nhưng trong tay của
ngươi...".

"Lăng sư đệ, Thiên Diệp Thủ của ngươi hình như có điều khác biệt?".

Trước nghi vấn của Lưu Cảnh Thiên, cũng là của tất cả mọi người, Lăng Tiểu Ngư
từ chối trả lời. Hắn chỉ đơn giản đáp: "Lưu sư huynh, ta chỉ là tận lực thi
triển".

"Lăng sư đệ, xem ra ngươi không muốn nói".

Lưu Cảnh Thiên hiếm hoi nở một nụ cười nhạt, nhưng rồi rất nhanh nó cũng tiêu
thất: "Không sao. Ta chỉ là có chút hiếu kỳ".

...

"Lăng Tiểu Ngư, ba chữ này Lưu Cảnh Thiên ta sẽ ghi nhớ. Ngươi... chính là đối
thủ đầu tiên khiến ta phải dốc toàn bộ thực lực... Yên tâm, dưới phong chi ý
cảnh ta vừa lĩnh hội, Lăng Tiểu Ngư ngươi dù bại cũng vinh".

Phong chi ý cảnh? Cuối cùng cũng đến rồi.

Thần tình càng thêm trầm trọng, Lăng Tiểu Ngư chẳng dám khinh suất chút nào,
lập tức gia tăng thêm tốc độ vận hành linh lực.

Đối thủ của hắn đã sắp tung ra đòn quyết định, là thành là bại chính tại một
khắc này!

...

"Lăng Tiểu Ngư, phong chi ý cảnh ta chưa chắc đã hoàn toàn kiểm soát được,
ngươi nên cẩn thận".

"Đa tạ sư huynh nhắc nhở. Sư đệ sẽ cẩn thận ứng phó".

"Vậy thì tốt".

Cái nên nói đã nói, Lưu Cảnh Thiên thôi không nhiều lời thêm nữa. Tâm chuyển,
thân động, hắn nắm chặt Thanh Khâu, phóng người lên cao.

Tựa như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, thân ảnh hắn cũng mờ mờ ẩn hiện,
thân pháp khó nắm bắt vô cùng.

Thế rồi, một tiêng rít chói tai vang lên. Bảo kiếm Thanh Khâu tựa như một mũi
tên nhắm Lăng Tiểu Ngư bay tới. Nơi đầu mũi kiếm, nhìn kỹ thì sẽ thấy có một
tiểu cầu màu vàng, bên trong ẩn chứa khí tức hủy diệt kinh người.

Hung hiểm cận kề, Lăng Tiểu Ngư nguy mà không loạn, ngay tức khắc xoè rộng bàn
tay, dốc toàn lực đánh ra một chưởng.

Chưởng pháp vừa ra, sáu hư ảnh bàn tay màu xanh trước sau chồng chất, cùng
Thanh Khâu trực tiếp đối đầu.

Đại Bi Thiên Diệp: Già Thiên Thánh Thủ!

"Oành... oành...!!".

"Oành...!".

Tiếng nổ lần này kéo dài hơn hẳn những lần trước. Có thể thấy lực lượng được
đôi bên tung ra là lớn tới nhường nào. Xét thấy, dù kiếm chiêu của Lưu Cảnh
Thiên hay chưởng pháp của Lăng Tiểu Ngư, bất kể cái nào thì chắc chắn đều đã
đạt tới trình độ thượng thừa của cảnh giới vấn đỉnh.

Kết quả thì...

Trên không trung, Lưu Cảnh Thiên vẫn đứng vững. Thanh Khâu sớm cũng đã trở về
với chủ.

Còn bên dưới... Tình trạng của Lăng Tiểu Ngư lại hoàn toàn đối lập. Máu đã đổ,
trường y đã rách, tóc dài đã rối...


Tiên Môn - Chương #106