Người đăng: PeaGod
Mộng Kiều có lòng nhưng lại không đủ sức, chỉ đành đứng ngoài cuộc, làm một
khán giả bất đắc dĩ nhìn Lăng Tiểu Ngư bị ân sư dắt mũi kéo đi.
Phải. Lăng Tiểu Ngư, nó đã thoả hiệp rồi. Tuy rằng nội tâm e sợ, rất không
nguyện ý nhưng vì Yến cô cô của mình, nó rốt cuộc gật đầu chấp nhận, chịu để
cho Lăng Thanh Trúc tùy nghi đánh đập.
Có được thắng lợi, Lăng Thanh Trúc dĩ nhiên là cảm thấy vui vẻ. Mặt mày thư
thái, nàng ra vẻ đại nhân đại lượng, phẩy tay bảo với Lăng Tiểu Ngư hiện còn
đang quỳ bên dưới: "Được rồi, tiểu tử ngươi đứng lên đi".
Nói đoạn, nàng quay sang Mộng Kiều, hỏi: "Mộng Kiều, Yến cô cô của tên tiểu tử
ngu ngốc này còn cầm cự được bao lâu nữa?".
"Bẩm sư phụ, trước lúc hồi sơn môn đệ tử đã cho nàng ấy dùng qua linh thủy,
trong dăm ba ngày bệnh tình hẳn sẽ không nặng thêm".
"Dăm ba ngày à...".
Lăng Thanh Trúc chẳng mất quá nhiều thời gian để nghĩ ngợi; từ giới chỉ đeo
trên tay, nàng xuất ra một chiếc lọ nhỏ màu trắng ngà, trút hai viên đan dược,
đưa qua: "Mộng Kiều, cầm lấy".
Tiếp nhận linh đan xong, Mộng Kiều thoáng quan sát, hơi nghi hoặc: "Sư phụ,
đây là...?".
"Thuốc này trong lúc rỗi rãi ta tùy tiện luyện chế, chưa có đặt tên".
Vẫn cái giọng trẻ thơ, phong thái người lớn, Lăng Thanh Trúc nói tiếp: "Ừm,
công dụng thì cũng không tệ lắm đâu. Ngươi đem cho Yến cô cô của tên tiểu tử
này phục dụng, bảo đảm trong vòng một tháng dư sẽ vẫn bình an vô sự".
Mộng Kiều sau khi nghe hết, tâm trạng vui mừng liền mất sạch. Mới rồi trông
thấy Lăng Thanh Trúc xuất ra đan dược, nàng cứ ngỡ ân sư đã chịu mở lòng từ bi
mà cứu chữa kia. Ai dè đâu...
Một tháng. Chỉ có một tháng... Sư phụ nàng đây vốn còn chưa muốn ra tay.
Nhưng... tại sao chứ? Bệnh trầm kha của phàm nhân thế tục, đối với người nào
có khó khăn gì lắm đâu, chữa trị bất quá một cái nhấc tay thôi mà...
Thần tình nhăn nhó khó coi, Mộng Kiều đang tính mở miệng thì phía bên kia,
trên ghế, Lăng Thanh Trúc đã đi trước một bước, ra dấu cắt ngang: "Ngươi đừng
có đòi hỏi. Ta nói một là một, hai là hai. Ngươi nếu còn xin xỏ, nài nỉ thì
hai viên đan dược kia ta cũng sẽ đem thu hồi luôn đấy".
Dứt câu, nàng dời qua Lăng Tiểu Ngư đang còn ngu ngơ chưa hiểu chuyện, bảo:
"Tiểu tử, muốn ta triệt để đem Yến cô cô ngươi cứu chữa, ngoại trừ giao cái
bản mặt đần độn khó ưa của ngươi cho ta tùy nghi đánh đập thì ngươi phải đáp
ứng ta thêm một việc nữa".
Cái hiểu cái không, Lăng Tiểu Ngư ngây ngô hỏi lại: "Thần tiên sư phụ, Tiểu
Ngư phải làm gì nữa thì người mới chịu cứu Yến cô cô?".
Trong lòng vốn dĩ đã thầm tính sẵn, Lăng Thanh Trúc lập tức nói ra: "Tiểu tử
ngươi chẳng phải sở hữu mộc hệ linh căn đó sao...".
"Một tháng sau chính là lúc tất cả đệ tử được phái đi tuyển trạch môn đồ trở
về, chừng ấy tại bản môn sẽ diễn ra một đợt tổng khảo thí. Cuộc thi bao gồm
hai phần: phần thứ nhất là giám định tư chất trên Trắc Thí Đài, còn phần thứ
hai là bước qua Thiên Tâm Kiều...".
"Trắc Thí Đài kia thì coi như cho qua, với cấp bậc linh căn trung phẩm của
ngươi, muốn được chú ý cơ bản là chuyện viễn vông. Nhưng ở phần thi thứ
hai...".
Nói tới đây, khoé môi Lăng Thanh Trúc bỗng nhếch lên một cách gian tà, mặt đầy
hàm ý.
Trông thấy nàng như thế, Mộng Kiều đứng ở bên này không tránh khỏi lo lắng.
Bình thường, mỗi lần sư phụ nàng để lộ ra bộ dạng tươi cười đó thì mười mươi
là trong lòng đang có chủ ý xấu...
"Sư phụ lão nhân gia lại đang tính làm gì Tiểu Ngư đệ đây? Lẽ nào muốn bắt đệ
ấy...".
Mang theo suy đoán, Mộng Kiều liếc nhìn ân sư, bất an chờ nghe tiếp.
Lăng Thanh Trúc cũng chẳng để nàng phải đợi chờ quá lâu, vài giây bất quá liền
đưa ra đáp án. Tiếu ý đã thu, nàng điềm nhiên hướng Lăng Tiểu Ngư, thanh âm
non nớt nhưng rành mạch: "Tiểu tử, ở phần thi thứ hai, bước qua Thiên Tâm Kiều
kia, nếu như ngươi có thể đi đến được tấm ván thứ mười tám, như vậy ta sẽ lập
tức hạ sơn, tự tay cứu chữa cho Yến cô cô ngươi".
"Sư phụ, việc này...".
"Mộng Kiều, không phải chuyện của ngươi".
"Nhưng mà sư phụ...".
"Nói thêm một chữ ta sẽ lập tức đem nó đuổi khỏi sơn môn!".
Trước sự uy hiếp của ân sư, Mộng Kiều đành phải im lặng, dẫu cho nội tâm đang
vô cùng bất nhẫn, thấy rất tội cho đứa trẻ bên cạnh mình.
Đối với Thiên Tâm Kiều Mộng Kiều nàng không xa lạ gì. Cách đây hai mươi năm,
chính nàng cũng đã từng bước lên một lần. Lúc đó nàng đi qua được hai mươi
trong tổng số ba mươi tấm ván, cuối cùng trở thành đệ tử chân truyền của Trúc
Kiếm Phong.
Nhưng... đó là nàng, một người sở hữu linh căn cấp bậc thượng phẩm. Lăng Tiểu
Ngư lại khác, linh căn của nó bất quá chỉ thuộc hàng trung phẩm mà thôi. Tuy
nói ý chí, nghị lực cũng có ảnh hưởng nhất định tới Thiên Tâm Kiều, thế nhưng
trọng yếu nhất thì vẫn là phẩm cấp linh căn.
Bản thân Thiên Tâm Kiều có chứa đựng huyền cơ, trên mỗi một tấm ván đều hàm ẩn
lực lượng khác thường. Người bước qua nó, tùy vào tư chất cao - thấp mà quyết
định quãng đường đi được. Thông thường, kẻ sở hữu linh căn hạ phẩm tối đa có
thể đi đến tấm ván thứ sáu, linh căn trung phẩm thì đến được tấm ván thứ mười
hai, thượng phẩm là mười tám, cực phẩm hai mươi bốn, cuối cùng thiên phẩm là
ba mươi.
Ngoại lệ tất nhiên đôi khi cũng có, nhưng là rất hiếm. Ví như Mộng Kiều nàng,
một kẻ sở hữu linh căn thượng phẩm lại vượt qua giới hạn con số mười tám, tiến
thêm hai bậc, đặt chân ở tấm ván thứ hai mươi trên Thiên Tâm Kiều, xét ra thì
trăm người chưa chắc được một.
Còn nhớ năm đó, chỉ hai bậc tăng thêm kia thôi đã liền khiến cho Mộng Kiều
nàng ngã quỵ, thần trí suýt tí thì sụp đổ, mức độ khó khăn lớn đến nhường nào
có thể nghĩ. Ấy vậy mà...
Sư phụ nàng, người lại ra điều kiện, bảo Lăng Tiểu Ngư phải đi tới tấm ván thứ
mười tám...
Phải biết phẩm cấp linh căn của Lăng Tiểu Ngư chỉ là trung phẩm, cho dù tâm
chí kiên định đến đâu cũng tuyệt đối không thể nào vượt qua giới hạn tận sáu
bậc. Mười tám tấm ván của Thiên Tâm Kiều với nó vốn dĩ là hoa trong kính, là
trăng trong nước, mơ mộng hão huyền mà thôi...
Đưa ra một điều kiện bất khả thi hành, sư phụ người đây là muốn làm gì? Có
dụng ý gì?
"Lẽ nào sư phụ ngay từ đầu đã...".
Nghĩ tới điều tồi tệ, trong lòng Mộng Kiều càng thêm day dứt, rối ren...
Chỉ là... nào có ai quan tâm...
Trên ghế, trong bộ tử y tinh kỳ, quý phái, Lăng Thanh Trúc nhìn đứa trẻ trước
mặt, hỏi: "Tiểu tử, sao hả? Mười tám tấm ván của Thiên Tâm Kiều, ngươi có đi
nổi không?".
"Mười tám tấm ván..." - Lăng Tiểu Ngư cúi đầu, vừa đếm ngón tay vừa âm thầm
nghĩ ngợi - "... Mặc dù ở trong thôn không có cầu nhưng lúc trước Yến cô cô đã
cõng ta lên núi hái thuốc, đã từng thấy một cây cầu rồi. Mười tám tấm ván cũng
không nhiều...".
Lăng Tiểu Ngư cảm thấy điều kiện của vị thần tiên sư phụ đang ngồi nơi đối
diện vừa đưa ra cũng chả khó khăn gì lắm thì nội tâm liền nhẹ nhõm. Dù vậy,
nhớ đến thái độ của Mộng Kiều, nó hơi vướng mắc, cẩn thận hướng nàng hỏi lại:
"Thần tiên tỷ tỷ, Thiên Tâm Kiều kia có khó đi không? Những tấm ván có bị mục,
có cách quá xa không?".
"Tiểu tử ngươi không cần lo".
Mộng Kiều còn chưa kịp hé môi thì tiếng Lăng Thanh Trúc đã cất lên. Nàng rất
"hảo tâm" mô tả hình dáng Thiên Tâm Kiều cho Lăng Tiểu Ngư nghe, đồng thời
cũng lặng lẽ truyền âm cho đệ tử mình, đại ý bảo phải phối hợp. Lẽ dĩ nhiên,
kèm theo căn dặn còn có một vài lời y hiếp nữa.
Trước sự doạ dẫm của ân sư, Mộng Kiều gan đâu dám trái, bất đắc dĩ đành phải
nghe theo, gật gù đồng thuận với ý kiến cho rằng Thiên Tâm Kiều tuy hơi trắc
trở nhưng chỉ cần nỗ lực hết mình thì sẽ vượt qua...
Tâm trí đơn thuần, Lăng Tiểu Ngư nào xem thấu chân tướng thực hư, ngay khi
nghe được mấy lời xác nhận gượng ép của Mộng Kiều thì liền tin tưởng, hướng
Lăng Thanh Trúc kiên định nói ra: "Thần tiên sư phụ, Tiểu Ngư đồng ý với
người. Tiểu Ngư sẽ đi qua hết mười tám tấm ván trên Thiên Tâm Kiều".
"Ừm, phải vậy chứ".
Lăng Thanh Trúc ngầm đắc ý, nở một nụ cười thân thiện: "Được rồi Tiểu Ngư, một
tháng tới tiểu tử ngươi tạm thời cứ ở lại Trúc Kiếm Phong ta, chờ khảo thí
xong ta sẽ đưa ngươi xuống núi rồi chữa trị luôn".
Lăng Tiểu Ngư chừng ngoài ý muốn, nghi hoặc vài giây thì lắc đầu từ chối:
"Thần tiên sư phụ, Tiểu Ngư không muốn ở lại đây. Tiểu Ngư phải về chăm sóc
cho Yến cô cô...".
"Cô cô ngươi sẽ chẳng việc gì đâu. Lát nữa Mộng Kiều sẽ mang đan dược của ta
xuống cho nàng dùng".
"Nhưng mà...".
"Không nhưng nhị gì hết." - Lăng Thanh Trúc quyết đoán cắt lời - "Tiểu tử
ngươi quên là đã hứa giao bản mặt đần độn của mình cho ta tùy nghi đánh đập
rồi sao? Ngươi không ở đây thì ta làm sao đánh đập?".
"Được rồi, cứ quyết định như vậy. Kể từ hôm nay tiểu tử ngươi sẽ đi theo bên
cạnh hầu hạ ta".
Và như thế, mọi thứ đã được định đoạt xong. Lăng Tiểu Ngư tất nhiên rất không
nguyện, nhưng... ích gì chứ?
Ở đây là Trúc Kiếm Phong, phong chủ là Lăng Thanh Trúc. Lời của nàng thì ai
dám trái?
Gặp phải một kẻ cổ quái như Lăng Thanh Trúc nàng, đời này của Lăng Tiểu Ngư nó
mười mươi là đen đủi rồi.