Duyên Tương Ngộ


Người đăng: Phuongtd

Lúc này trên mặt đất Kim Long kiếm run lên bần bật, một tiếng long ngâm chấn
động thiên địa . Ba hắc y nhân thất thần chợt lùi về sau mười trượng . Kim
Long kiếm lần này quang mang phát tán còn mạnh mẽ hơn mấy lần trước rất nhiều
, cả một vùng đại địa bị thứ ánh sáng thần thánh kia bao phủ.

Chợt hư không bị xé rách, một cột sáng bảy màu lao thẳng lên cửu thiên, huyễn
hóa nên một đầu tử long mơ hồ thân dài hơn mười trượng, tử long bay lượn một
vòng trên không trung rồi lại cất tiếng gầm mang theo uy áp chấn nhiếp nhân
tâm, long uy không thua kém gì thiên uy tầng tầng phủ xuống, một vài cây đại
thụ xung quanh bị lực lượng kia đánh bật cả gốc, ngã gục la liệt.

Ba hắc y nhân kia bị long uy đè ép đến khó thở, bọn hắn còn có cảm giác như
phải đội trên đầu một đỉnh núi vạn cân. Thái sơn áp đỉnh khiến đám người không
ngừng lảo đảo lùi về sau, miệng phun từng dòng máu tươi, ai nấy khuôn mặt
đều xạm ngắt chứng tỏ nội thương không hề nhẹ.

Mấy mươi hơi thở sau, Kim Long kiếm quang mang chợt tắt, long uy biến mất
lúc này nằm chỏng chơ trên mặt đất chỉ là một thanh kiếm tầm thường không thể
tầm thường hơn, duy chỉ có những ký hiệu và họa tiết sinh động khiến người
khác khó tránh khỏi cảm thán.

Triệu Phong ở đằng xa lại phun ra một ngụm máu tươi nữa, khuôn mặt biểu tình
vô cùng đau đớn . Hắn dùng chút sinh lực còn sót lại trong thân thể cắn răng
đứng dậy.

Vừa rồi Triệu Phong dùng một chiêu thần thông trong Cửu Kiếm Quyết mặc dù uy
lực vô cùng lớn nhưng đổi lại hắn phải hiến tế thọ nguyên cùng sinh mệnh lực
lượng không ít.

Lúc này trận chiến xem ra đã tàn cuộc, Triệu Phong đứng dựa lưng vào một gốc
cây miệng không ngừng thở dốc . Ba tên hắc y nhân kia nội thương không hề nhẹ
nhưng ai nấy đều nhanh chóng nuốt vào đan dược trị thương.

Bọn hắn khuôn mặt âm trầm, trên đôi mắt là một tia cảnh giác, không ai ngờ
đến đường cùng đối phương lại quay ra cắn một nhát đau như thế, nếu như
khoảng cách gần hơn và tu vị đôí phương cao hơn thì người chết là bọn hắn mới
đúng.

" Ta không tin ngươi còn thủ đoạn gì, để giết ngươi bọn ta đã trả ra một cái
giá không hề nhỏ, đến đây kết thúc, ngươi dù chết cũng được nở mặt ".

Triệu Phong cười gằn " Chết có gì thú vị? Tất nhiên sống vẫn tốt hơn, ta cầu
sinh nhưng các ngươi năm lần bảy lượt dồn Triệu Phong ta đến tử lộ, thử hỏi
công đạo ở đâu? Ta không giết người há để người giết ta ? Triệu Phong ta hôm
nay vì yếu nhược nên chôn thân chốn này ta không nuối tiếc nhưng ta không dễ
để các ngươi cứ chà đạp như vậy... Đến đi... đến đây lấy mạng ta ".

Khuôn mặt hắn đỏ lừ, trên thân máu cùng huyết nhục đã dung hòa đến khó bề
phân biệt, đôi mắt nồng đậm sát khí, cỗ lăng thiên chiến ý kia vậy mà khiến
bọn người hắc y khiếp sợ, bọn hắn có cảm giác như đối mặt với một ngọn núi
cao, hay chính xác hơn là một đầu mãnh thú bị dồn vào đường cùng.

" Tìm chết " Một tiếng quát dài, nam tử hắc y trên mặt để lộ ra bộ râu quai
nón dẫm chân lăng không một vòng, tay hóa chưởng, chưởng ấn ngưng lại gần
như thực chất, như một tảng đá lớn bị ai đó ném mạnh về trước.

Một chưởng này dễ dàng đánh thẳng lên ngực Triệu Phong đang trong trạng thái
sức cùng lức kiệt, hắn bay ngược về sau, vẽ lên bầu trời một vòng bán nguyệt
đẹp mắt, sau khi rơi xuống lại tiếp tục thối đến ngoài hơn mười trượng lực ma
sát cày xới mặt đất tạo thành một đường thẳng dài sâu hơn hai tấc.

Triệu Phong nằm đó không biết sống chết, duy chỉ có khuôn ngực phập phòng bất
quy tắc chứng tỏ hắn vẫn còn hơi thở . Máu huyết từ trong thân thể hắn trào ra
miệng tanh nồng, đau đớn lúc này không thể diễn tả hết bằng lời " Ta không
thể chết ta còn phải báo thù... phải diệt sạch Triệu gia.. ta không thể
chết..."

Lúc này tâm thức hắn là một vùng hư vô hổn độn, ở đó có bòng hình một thiếu
phụ. Thiếu phụ này tuy ăn mặc tầm thường nhưng trên thân thể toát ra một luồng
khí chất cao quý, bà my thanh mực tú ,ngũ quan tinh xão, đặc biệt là đôi mắt
.... đôi mắt trong xanh như phỉ thúy vô cùng quen thuộc.

Triệu Phong kêu lên khe khẻ :" Mẹ! Là người sao? Người đến đón hài nhi sao,
tám năm không gặp trông mẹ trẻ ra nhiều " . Triệu Phong cười trong nước mắt ,
có nhớ mong, có đắng chát, có chút không đành kèm theo tư vị thống khổ.

" Ta sống qua 18 năm tuế nguyệt, ngoài bị thế nhân nhục mạ Triệu Phong chưa
làm gì được cho đời, nay lại lâm vào cùng cảnh chỉ biết trách ông trời bạc
bẽo . Hồng trần ta chưa sống đủ thôi thì sống tiếp dưới cửu tuyền vậy " Dứt
lời hắn nhắm mắt buông xuôi, mặc cho sinh tử thế nào.

Lại một kiếm chém tới, lần này hắn không còn chú ý đến đối phương nữa, ánh
mắt Triệu Phong chuyển dịch lên hướng bầu trời . thiên không lúc này thật đẹp
, trong xanh không có lấy một gợn mây.

Chợt có tiếng nguyệt cầm văng vẳng, trên tầm mắt hắn là bóng dáng một con tiên
hạc, hạc lớn xòe cánh từ miệng phát ra thứ thanh âm như tiên nhạc. Dưới ánh
nắng chói chang là thân ảnh một nữ tử, nàng còn rất trẻ tuổi, khuôn mặt kiều
mỵ diễm lệ vô cùng, bạch y tung bay nàng ngồi trên lưng tiên hạc, miệng
nhếch lên một nụ cười .Triệu Phong ngay lập tức rơi vào nụ cười đó. Nụ cười
nàng đẹp đến mông lung, đẹp đến động lòng, có thể dễ dàng giết chết bất cứ
nam nhân nào trên trần thế.

" Là Trúc Cơ khí tức, thậm chí còn siêu việt Trúc Cơ, cô gái này hẳn phải là
đệ tử tông môn tiên phái " . Ba hắc y nhân tròng mắt co rút.

" Tiên nữ, không biết chúng ta có làm chuyện gì mạo phạm ? " một trong ba tên
mạnh dạn cất tiếng.

" Ta ghét nhất ỷ mạnh hiếp yếu, tên kia nằm lại đó các ngươi rời..." Nàng lời
nói thánh thót như sơn ca đôi mắt đẹp tưởng chừng có thể chứa trọn cả trời đất
, thân thể phảng phất một luồng thoát tục khí tức khiến người khác nhìn vào
cảm giác như được gột rửa tâm linh.

" Nàng ta thật đẹp, trong đời ta lần đầu tiên được nhìn một nữ nhân xinh đẹp
đến vậy, phải nói là băng thanh ngọc khiết, nếu đem nàng so sánh với Triệu
Thanh Sương đâu chỉ đẹp hơn gấp đôi ? " Triệu Phong mê mẫn mà quên đi đau đớn
, trái tim một khắc này đập loạn nhịp.

" Ánh mắt đó khiến ta trầm mê, nụ cười đó đời đời ta lạc lối... dù một phút
bên nhau để ngàn thu ly biệt.. thì hồng trần ...hay luân hồi muôn kiếp có sá
gì ? " hắn lẩm nhẩm trong miệng ca từ một bài hát quen thuộc, bài hát này khi
còn tại Triệu gia hắn được nghe một gia nhân hát.

" Ngươi nhìn ta làm gì ? " nữ tử từ lưng tiên hạc phi thân hạ xuống bên cạnh
Triệu Phong, từng làn gió hữu ý cuốn lấy mùi hương trên thân thể nàng, mùi
hương nhẹ nhàng như hoa lài, đằm thắm như tử quỳnh nhưng lại mang theo nét
gai góc, kiệt ngạo của hoa hồng.

" Ta...Ta... " Triệu Phong lắp bắp, thật sự nữ nhân này quá đẹp, đẹp đến mức
ma mị, đứng trước một tuyệt thế vưu vật thử hỏi nam nhân nào không rung động
. " Ta..ta đa tạ ân cứu mạng, ngày sau nếu có cơ duyên nhất định sẽ hồi đáp
".

Nữ nhân nheo nheo đôi mắt nhìn hắn, nàng lại cười " Xem bộ dạng ngươi, liệu
ngày sau có hồi đáp được ta ? " Lúc này đám sát nhân U Linh sơn trang đã sớm
bỏ chạy, trong cánh rừng rộng lớn này chỉ còn mình nàng và hắn.

Thật sự mà nói Triệu Phong thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nàng
, hắn cảm tưởng như ánh mắt kia có thể nuốt trọn vạn vật, kể cả trái tim
Triệu Phong.

" Ân cứu mạng, nếu ngày sau nàng cần, ta nguyện trả bằng mạng sống . Nhân
sinh vô thường, dù tương lai có chuyện gì xảy ra ta vẫn không quên một cánh
tiên hạc, một khúc nguyệt cầm....và...và dung nhan nàng " Triệu Phong cúi mặt
.

Nữ nhân thân thể khẽ run rẩy, đôi mắt lộ vẻ khó tin : " ngươi nghe được cầm
khúc kia ? ".

Triệu Phong trầm mặc hồi lâu rồi nhẹ nhàng cất lời : " Ta không những chỉ nghe
, mà còn hiểu được, cầm khúc nàng vừa đàn là Tam Sinh Tam Thế... ba kiếp luân
hồi biết ai còn ngóng đợi, người một kiếp ta một kiếp trong trăm ngàn kiếp
sống..gặp nhau là duyên, để yêu thương nhau là nợ...hết một kiếp này lại tìm
nhau trong kiếp khác ....đạo trời là vậy, nhân sinh cũng vậy ....Thập Lý Đào
Hoa ''.

" Ngươi.. ngươi...." nữ nhân thần tình không che dấu dược nét kích động, cánh
tay nàng đặt lên ngực, khuôn ngực căng tràn phập phồng theo nhịp thở " Tam
Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa " sao ngươi biết ?.

" Ta thật sự không biết, là tai ta nghe, trái tim ta tự cảm nhận... nàng cầm
nghệ vô cùng tinh diệu... Ta tên gọi Triệu Phong, không biết nàng tên gì ? "

Nữ nhân khuôn mặt phơn phớt như rặng mây hồng, nàng cúi mặt thỏ thẻ " Ta tên
Hứa Ngọc ".


Tiên Mệnh - Chương #6