Ý Chí Cầu Sinh


Người đăng: Phuongtd

Lúc này trên không trung vang lên từng hồi âm thanh " quác..quác " một con
chim lạ sà xuống bên cạnh Triệu Phong, con chim này toàn thân trụi lủi, cái
đầu to quá cở, nhìn qua thập phần kỳ dị duy chỉ có đôi cánh lớn để người ta
kịp nhận biết nó là một con chim.

Quái điểu đôi mắt tinh ranh đảo một vòng xung quanh Triệu Phong, nó cẩn thận
tiến đến thật gần một lúc sau khi xác định kẻ nằm trên mặt đất kia là một thi
thể thì quái điểu rú lên từng hồi âm thanh như vui sướng, nó lao vào Triệu
Phong, miệng lớn không ngừng mổ lên da thịt hắn . Lúc này Triệu Phong bất
giác mở mắt, cánh tay phải dùng hết sức ôm chặt lấy đầu quái điểu, cắn thật
mạnh vào cổ nó, một dòng máu nóng tanh nồng chảy vào miệng Triệu Phong, dòng
máu kia đi đến đâu, từng tế bào, từng tấc thịt trong cơ thể hắn như được hồi
sinh một lượt.

Mấy mươi hơi thở sau, đầu quái điểu nằm giãy dụa trên mặt đất, Triệu Phong
trên miệng máu tươi còn đọng, hắn cảm thấy trong người đã có chút sinh khí ,
tuy vết thương trên cánh tay truyền đến từng hồi đau đớn không dứt nhưng tình
trạng bây giờ tốt hơn nhiều lúc trước.

Hắn bắt đầu ngồi dậy được, hái một ít thảo dược xung quanh nhai nát rồi đắp
vào vị trí vết thương . Mấy canh giờ sau mùi thịt nướng thoang thoảng hương
thơm nức mũi, Triệu Phong ngấu nghiến ăn lấy ăn để, con chim này rất lớn
nhưng cuối cùng đến xương hắn cũng không chừa lại một mẩu.

Uống máu, ăn thịt chim lạ lúc này trong thân thể sinh khí đã khá sung túc ,
vết thương trên cánh tay cũng bớt đi phần nào cảm giác đau đớn . Triệu Phong
tiến càng sâu vào cánh rừng, mặc cho chân trần dẫm trên đá sắc, mặc cho da
thịt bị gai nhọn cào xé, hắn một đường đi thẳng, trời về chiều ánh nắng lúc
này thưa thớt chiếu xuống từng tán lá dày, tạo nên từng cái bóng loang lỗ
trên mặt đất khiến Triệu Phong có cảm giác âm u, rét lạnh.

Trước mặt hắn là một sơn động, cổng vào khá nhỏ bị dây leo chằng chịt che kín
lối, dường như đã lâu lắm không có ai tiến nhập . Khó khăn lách mình hắn luồn
lách tiến vào bên trong, vừa bước được tầm mấy bước mùi ẩm mốc của đất, của
không khí bên trong xông thẳng lên óc khiến Triệu Phong nôn thốc nôn tháo ,
tuy bên ngoài lối vào rất nhỏ nhưng càng tiến vào sâu sơn động ngày càng mở
lớn, bây giờ có thể đi thẳng người không khí cũng thông thoáng hơn nhiều.

Lối vào rất dài, không biết đi mất bao lâu, trước mắt hắn là hai ngọn đèn
lớn đang cháy tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt, nhìn kỹ đó chính là hai ngọn
Trường Minh Đăng quý giá, dùng mỡ giao long làm dầu dốt, ngọn đèn này có thể
cháy suốt hàng trăm năm, thậm chí ngàn năm. Sở dĩ hắn dễ dàng nhận ra Trường
Minh Đăng vì ở Triệu phủ cũng có một ngọn như vậy.

Sơn động lúc này đã vô cùng rộng rãi, xung quanh róc rách tiếng suối ngầm
chảy, thạch nhủ phản chiếu ánh đèn tỏa ra thứ ánh sáng bảy màu kiều mị .
Trước mặt Triệu Phong là một tầng tam cấp, cao hơn mặt đất hắn đang đứng bên
trên có bàn đá, ghế đá thậm chí tủ sách cũng được gia công hoàn toàn bằng
tinh thạch, trên chiếc bàn đá là một bàn cờ đang đánh dỡ, một bình trà cẩm
thạch bóng loáng cùng một thanh trường kiếm vàng rực.

Hô hấp dồn dập, hắn không dám bước tiếp, Triệu Phong nhỏ nhẹ cất lời :" Vãn
bối vô tình lạc đến nơi này làm kinh động tiền bối tiềm tu, xin tiền bối rộng
lượng bỏ quá cho " dứt lời hắn cúi mình hành lễ.

Một hơi thở...

Hai hơi thở...

Mười mấy hơi thở trôi qua vẫn không có thanh âm hồi đáp, Triệu Phong lần này
lớn tiếng hơn, thanh âm vang vọng sơn động nhưng cũng như lần trước đáp lại
hắn chỉ có tiếng nước chảy róc rách, định thần hồi lâu hắn âm thầm đánh giá
nơi này: " sơn động này có lẽ là của một vị tiền bối nào đó vì thời gian đã
trôi qua quá lâu nên hoặc cảnh còn người mất, hoặc vị tiền bối kia đã rời đi
nơi khác, trên bàn cờ có dấu vết bụi bặm của năm tháng vả lại Trường Minh
Đăng đã cháy hơn một nửa, xem ra động phủ này tồn tại từ rất lâu rồi ".

Vốn là người có thói quen quan sát, trên bàn cờ lúc này Triệu Phong nhìn ra
quân đen đã ở vào thế bí, đây rõ ràng là một ván cờ tàn, bên cạnh thanh
trường kiếm màu vàng thi thoảng lại lóe lên quang minh chói mắt.

Nơi này ngoài trừ khí tức cổ xưa cùng tang thương tràn ngập thì không có lấy
một chút sinh mệnh lực lượng, chứng tỏ chủ nhân sơn động sau khi kết thúc ván
cờ kia đã rời đi rất lâu rồi, cẩn thận quan sát thêm một vòng, Triệu Phong
bước chân lên bậc tam cấp, trước mặt hắn là một cây dại không thể gọi tên ,
quả chín trỉu cành, bên dưới rụng vương vãi đầy đất.

Trái cây này đỏ mọng, ngọt mát nhưng vừa vào đến cổ họng lại như một nguồn
nhiệt lưu nóng bỏng theo kinh mạch chạy dọc toàn thân . Đỉnh đầu Triệu Phong
bốc ra từng đám khói trắng, luồng nhiệt kia khiến toàn thân hắn ướt đẩm mồ
hôi, khuôn mặt có chút vặn vẹo : " Đây là trái cây gì ? ".

Từng tiếng răng rắc vang lên trong xương cốt, hắn ngồi vội xuống mặt đất tay
phải bắt quyết, miệng lẩm nhẩm khẩu quyết Luyện Khí Ngự Đỉnh Công, tức thời
trạng thái vô ngã quen thuộc kia lại kéo đến, Triệu Phong hô hấp trong vô
thức, đến nhịp thở thứ 10, một cỗ cảm giác đau đớn khó tả xuất hiện trong
lòng ngực, như muốn xé nát trái tim hắn, lúc này luồng nhiệt lưu từ thứ trái
cây kỳ dị kia không ngừng tiến đến, xoa dịu đau nhức, có cảm giác những nơi
lực lượng nóng bỏng kia đi qua thì nơi ấy kinh mạch, gân cốt đều được mở rộng
thêm một vòng.

Cứ trôi qua mười nhịp thở, cảm giác đau nhức lại kéo đến rồi lại bị lực lượng
kia xoa dịu, 1000 nhịp thở trôi qua một sợi tơ huyền khí trôi nổi ngoài thiên
địa chầm chậm du tẩu tiến nhập đan điền, lúc này toàn thân hắn như được bù
đắp một lượng sinh mệnh lực rất lớn, đến cảm giác đau đớn từ vết thương trên
cánh tay cũng vô thanh vô thức biến mất.

Thời gian trôi qua tầm một tháng, nhờ thứ trái cây kỳ lạ kia cùng linh khí
bên trong đan điền không ngừng tẩm bổ, nhìn Triệu Phong lúc này có vẻ mập mạp
hơn một tháng trước rất nhiều, mà vết thương trên cánh tay cũng đã liền da ,
đúng lúc này bên trong thân thể hắn từng hồi nổ vang " ầm ..ầm " vang lên.

" Luyện Khí tầng thứ nhất "

Triệu Phong mở mắt từ trong nhập định, một khác này toàn thân hắn đắm chìm
trong sự thăng hoa mãnh liệt của sinh mệnh và cả tu vị . Triệu Phong cười lớn
: " haha...cuối cùng thì ta cũng có thể tu luyện võ đạo, sẽ có một ngày Triệu
Phong ta đạp lên đỉnh phong, đến lúc đó bao nhiêu uất ức, tủi nhục các ngươi
dành cho ta, ta trả đủ " ... Nhìn lại cánh tay bị người chặt mất hắn bất giác
thở dài.

" Không biết sau này theo thực lực tăng tiến cánh tay này của ta có mọc ra
thêm một lần nữa hay không ? " Nghĩ thoáng qua, Triệu Phong lắc đầu cười khổ
" Không mất mạng là tốt rồi, cánh tay này có hay không cũng không quan trọng
, ta vốn từ khi mới sinh ra đã thiệt thòi trăm thứ ".

Lúc này bên ngoài thân thể Triệu Phong từng đám khí trắng bàng bạc như sương
khói không ngừng xoay chuyển, một lớp dịch nhầy đen đúa theo lỗ chân lông
thẩm thấu ra bên ngoài, phảng phất mùi tanh hôi kinh người . Hắn dùng thêm một
ngày một đêm để ổn định tu vị.

Triệu Phong lúc này mới có thời gian chú ý đến thanh trường kiếm trên chiếc
bàn đá, trong thời gian hắn đắm chìm trong tu luyện thỉnh thoảng lại nghe
được tiếng long ngâm phát ra, thanh trường kiếm trước mắt hắn dài hơn một
trượng, vỏ ngoài được gia công toàn bộ bằng vàng ròng, bên trên khắc nổi họa
tiết song long triều dương, long uy kinh người không ngừng tỏa ra, mổi lần
kiếm rời khỏi vỏ y như rằng có một tiếng long ngâm chấn động.

Cầm trên tay thanh trường kiếm một cỗ cảm giác mát lạnh thân thuộc nhất thời
không ngừng truyền đến cánh tay hắn : " Kiếm tốt, thứ này hoàn toàn không phải
là phàm vật, chỉ riêng một chút uy áp từ nó tỏa ra thôi cũng đủ khiến ta rét
lạnh, đây đúng là một hồi thiên đại tạo hóa, xem ra ta và ngươi có duyên ,
gọi ngươi là Kim Long kiếm đi " Triệu Phong vuốt ve thanh trường kiếm, Kim
Long kiếm như có linh tính, run lên bần bật tạo ra từng hồi tiếng chấn "
ong..ong ".

Loanh quanh trong động phủ nửa ngày, Triệu Phong lại xếp bằng tu luyện nhưng
lần này chỉ qua mười nhịp hô hấp ngực hắn đau như sắp nổ tung, không thể thừa
nhận được đau đớn Triệu Phong cắn răng đình chỉ tu luyện suy tư hồi lâu hắn
nhìn lên cây dại trỉu quả trước mặt, tay phải một nhiếp cách không bắt lấy.


Tiên Mệnh - Chương #3