Bị Người Chặt Tay


Người đăng: Phuongtd

Lúc này căn phòng phía tây hậu hoa viên cánh cửa khép hờ, bên trong vang lên
âm thanh thì thầm to nhỏ của một nam một nữ : " Lục Ly, đây là 100 lượng ,
ngươi giúp ta giết chết đứa con hoang đó, thế nào ? ".

Ngồi đối diện nữ nhân tam nương mà sáng ngày Triệu Phong gặp qua là một nam
nhân, hắn toàn thân hắc y, tóc dài bối cao, khuôn mặt cũng được bịt kín
bằng vải đen, trên thân thể nhàn nhạt toát ra một tia sát khí, y chầm chậm
cất lời : " Hồng Phấn... ta tưởng bà muốn ta giết kẻ nào ghê ghớm lắm, thì ra
chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp, hắn có tư cách gì khiến tam nương bà bận tâm
như vậy ? ".

" Ai nói hắn không có tư cách, ngươi nên nhớ hắn chính là con trai ruột Thiên
Kiêu, bây giờ tuy bị ông ta ghét bỏ nhưng ai biết được chuyện về sau như thế
nào ?... Chu nhi còn nhỏ, tương lai nó phải kế thừa sản nghiệp này, Hồng
Phấn ta không cho phép kẻ nào có cơ hội tranh dành, dù là một chút cơ hội nhỏ
nhoi nhất " . Thanh âm lanh lảnh phát ra từ miệng người đàn bà, y đôi mắt sắc
bén nhìn ra ngoài bóng đêm.

Lúc này trên trời cao trăng sao thi nhau lẩn trốn, mây đen không biết từ đâu
vần vũ kéo đến . Bầu trời một khắc tối đen như mực, chốc lát sau từng cơn gió
lạnh thổi qua, điện lôi chớp giật thi nhau rạch phá bầu trời, tiếng sấm rền
vang đùng đùng chói tai.

Đại môn Triệu gia tám chiếc đèn lồng đỏ rực lay lắt trong giông gió, hàn
phong quét ngang mặt đất cuốn bay từng đám lá vàng vang lên thứ thanh âm u u
ghê rợn . Mưa đổ xuống như trút nước, đứng nhìn lên trời cao có cảm giác như
ngàn vạn sợi tơ nước được ai đó khéo léo tô vẽ, chấm phá tạo thành một bức
tranh thủy mặc kéo dài, câu thông thiên địa.

Một thanh ảnh như u linh biến mất trong bóng đêm.... Mặt đất đỏ rực vì ánh
sáng do đèn lồng từ trên cao chiếu xuống, màn mưa giăng kín bầu trời cùng với
sấm chớp thi nhau chớp động tạo nên tràng cảnh vô cùng quỷ dị.

Ầm...ầm.. cánh cửa căn phòng chứa củi bị một lực lượng nào đó vô hình đánh sập
, Triệu Phong giật nảy mình, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, một thân ảnh như hồn
ma bóng quế đang phiêu diêu đứng trước mặt hắn, thân ảnh kia một màu đen đặc
đồng nhất với bóng đêm : " Ngươi là ai? giả thần giả quỷ.... tại sao xâm nhập
Triệu gia ? "

Thân ảnh u linh kia tiến vào thêm vài bước lúc này chậm chậm cất lời, từ
miệng hắn phát ra thứ thanh âm khàn khàn khó nghe, nhưng đi vào tai Triệu
Phong lại như một luồng hơi thở băng giá : " Có người muốn ta giết ngươi ,
người đó trả cho ta 100 lượng ".

" Ta cũng đáng giá đến 100 lượng sao ? Triệu Phong đảo mắt khóa chặt đối
phương, từ trên thân thể y Triệu Phong phát giác ra một luồng khí tức cực kỳ
nguy hiểm, hắn cố gắng bình tâm, trấn định.

" Ta không ngờ mạng nhỏ của ngươi cũng đến giá đó ".

Nương theo lôi quang Triệu Phong có thể nhìn ra hắn ta là một trung niên mam
tử, toàn thân y phục một màu đen nhánh, trên lưng đeo một cây trường kiếm
lóe lên ánh sáng sắc bén, lạnh lùng . Nam nhân kia đôi mắt vô cùng âm lãnh ,
lúc này nhìn Triệu Phong như có một tia thương hại, một chút không đành.

Triệu Phong đứng thẳng người, lưng dựa vào cột lớn, đôi tay siết chặt : " Ta
trước đến giờ luôn an phận thủ thường, chẳng bao giờ ganh đua cũng không chọc
ghẹo ai, hôm nay ngươi giết ta... Triệu Phong này yếu đuối nên phản kháng vô
lực, ta tuyệt chết không hối tiếc.. nhưng trước khi chết ngươi có thể nói cho
ta biết kẻ thuê ngươi là ai, để Triệu Phong có thể tường minh bước xuống cửu
tuyền ? ".

" Haha.. thực ra ta hoàn toàn không muốn giết ngươi, nhưng kẻ như ngươi vốn
sinh ra trên đời này đã sai rồi, sống tiếp hay chết đi có khác gì nhau ,
không bằng ta một kiếm đưa ngươi lên hoàng tuyền lộ ,nếu có kiếp sau đừng bao
giờ chọn kiếp làm người ".

Dứt lời kiếm quang lóe sáng, chỉ nghe thấy thanh âm đứt gảy cùng tiếng thét
dài thống khổ, một vòi máu tươi bắn thẳng lên trời . Triệu Phong khuôn mặt
xạm ngắt đang nằm co giật không ngừng trên mặt đất.

" Hồng Phấn muốn mạng ngươi nhưng Lục Y ta chỉ lấy đi của ngươi một cánh tay.
Từ nay về sau cùng Triệu gia ân oán trả xong, ngươi cũng nên nhanh chóng rời
đi, nếu còn tại nơi này thì kết cục không khác gì mẹ ngươi đâu ".

Dứt lời y trầm mặc quay người biến mất trong đêm mưa . ngoài trời mưa càng
ngày càng lớn hạt thi thoảng văng vẳng đâu đó từ xa từng hồi tiếng than khóc
quỷ dị cùng với lôi đình chớp động, ánh đèn mờ leo lét tạo nên tràng cảnh đêm
mưa khiến lòng người không rét mà run.

Không biết qua bao lâu Triệu Phong tỉnh lại trong đau đớn, ngoài trời tối mờ
,mưa cũng đã tạnh chỉ còn vài giọt lất phất . Đau nhức từ cánh tay trái truyền
lại khiến hắn thật sự không thể chịu nổi, máu tươi ướt đẫm cả y phục trên nền
nhà còn vương vãi huyết nhục, phía xa có thể nhìn thấy một cánh tay trắng
nhợt bị người ta chém đứt chỉ bằng một nhát cắt rất ngọt.

Hắn đau đớn gào thét nhưng không chảy ra lấy một giọt nước mắt nào mà chỉ thấy
huyết lệ tuôn thành dòng, nằm dài trên mặt đất thừa nhận thống khổ đến cùng
cực nhiều lúc hắn ngất vội rồi cũng vội tỉnh. Triệu Phong cố chống lấy cái
thân xác tàn tạ hắn vuốt ve cánh tay trái chỏng chơ trên mặt đất : " Ông trời
! Ta làm gì nên tội ? sao lại đọa đày ta đến vậy, ông cướp mất thân mẫu ta ,
cướp mất cuộc sống ấm êm vui vẻ của ta rồi hôm nay lại cướp luôn cánh tay ta ,
bình sinh người đời gọi ta là phế vật là súc sinh sao ông không thấu ? Hôm nay
tật nguyền đeo thân thử hỏi làm sao ta sống tiếp ? "

Hắn gào thét điên cuồng, cái ý nghĩ tự vẫn không ngừng thoáng qua trong đầu :
" Không ! ta buộc phải sống, phải báo thù, phải khiến cho những kẻ đáng chết
kia chịu đựng thống khổ này gấp trăm ngàn lần, phải diệt sạch Triệu gia .
Hồng Phấn, ta bắt bà phải trả giá thật đắt ".

Trong đêm thân ảnh tàn tạ đầm đìa máu me lê lết khỏi Triệu phủ, hắn cắn răng
thừa nhận đau đớn đến cùng cực, vết thương từ cánh tay như lưỡi dao đâm thẳng
vào tim Triệu Phong.

Mấy ngày sau trên một cánh rừng hoang vắng thân thể một thanh niên đang nằm
dài bất động trên mặt đất, nhìn từ xa trông giống như một cái xác chết đã lạnh
, nhưng đến gần mới phát hiện chút sinh cơ nhỏ nhoi cùng hơi thở thoi thóp.
Chính là Triệu Phong, hắn kiệt sức ngất đi đã hai ngày hai đêm, suốt mấy
ngày chịu đựng đau đớn và mất máu quá nhiều lại không có lấy chút lương thực
nào vào bụng Triệu Phong hắn bây giờ đến lật người còn không thể.

Miệng lưỡi khô khốc đắng chát, đôi môi hắn nứt nẻ vì thiếu nước, đầu tóc rối
bù một thân y phục nhuộm màu máu, vết thương trên cánh tay phải đang hoại tử
nặng phát ra mùi tanh hôi nồng nặc, Triệu Phong nheo mắt nhìn lên trời mặc
cho ánh dương chiếu rọi, giờ phút này nếu có một đầu dã thú đi ngang qua chắc
chắn hắn sẽ trở thành thức ăn, nhưng nếu phải nằm lại nơi này không đến hai
ngày sau hắn cũng chết vì đói khát.

Nhìn lại thân thể mình lúc này Triệu Phong cười nhạt, thật ra hắn không sợi
hãi cái chết cho lắm, vì đến cùng lâm vào hoàn cảnh này có sống hay chết cũng
chẳng khác gì nhau . Trong cánh rừng lúc này tiếng chim hót tràn ngập, xa xa
còn có thể nghe được thanh âm gầm rống của dã thú, thậm chí tiếng bước chân
cũng nghe rõ mồn một, Triệu Phong cười khổ, cánh tay phải chống xuống mặt
đất cố lách lấy thân hình, sau một hồi khó khăn hì hục lúc này hắn nằm ngửa
trên mặt đất

Bên trái cách hắn tầm mười bước chân là một nấm đất nhỏ được vun lên, phía
trên cắm chặt một thanh gổ lớn nhìn như một ngôi mộ thu nhỏ, trên thanh gổ là
dòng chữ đỏ được cẩu thả viết bằng máu" Triệu Phong Tả Thủ Thâm Thù Đại Hận
Chi Mộ " . Ngôi mộ còn rất mới ẩn ẩn mùi tanh hôi nồng nặc của đất bùn.

Thật sự lúc này Triệu Phong rất đói, vô cùng đói nếu có thể đứng lên hắn có
cảm giác sẽ ăn hết cả cánh rừng trước mặt, một lúc sau đầu hắn " ong ong" đôi
mắt hoa lên từng hồi :" Đến chết còn muốn ta làm ma đói, ông trời ngươi cũng
quá bất công đi " hắn cười khổ, tất cả đau đớn và chấp niệm lúc trước theo
một khắc này tan biến . Triệu Phong chỉ muốn cái chết đến với mình thật nhanh
chóng.

Nhưng lại một ngày trôi qua, hắn vẫn nằm đó, chưa đói chết cũng không có lấy
một đầu dã thú nào tìm đến kết thúc sinh mệnh, da hắn ngấm nước mưa qua nhiều
ngày nên trắng chợt nứt nẻ kinh khủng, đầu tóc cùng y phục sau trận mưa tối
hôm qua vẫn còn ướt sũng .Tuy cơn khát đã qua đi nhưng cơn đói thì như thủy
triều một dạng không ngừng bủa vây.


Tiên Mệnh - Chương #2