Người đăng: Phuongtd
Trời vừa hửng sáng, ánh nắng nhạt còn chưa xuyên thấu được sương mù dày đặc ,
trên mảnh sân rộng được ốp lát bằng đá xanh một thanh niên gầy nhom ốm yếu
đang cặm cụi quét lấy những chiếc lá vàng đang vương vãi.
Thi thoảng từng cơn gió lạnh thổi qua khiến toàn thân hắn run lên bần bật ,
thanh niên chỉ mặc độc một chiếc áo sẩm màu mỏng tênh, nhìn thoáng qua y tầm
15, 16 tuổi tóc dài chấm vai, bộ dạng mệt nhọc yết ớt, nhưng khuôn mặt lại
khá trắng trẻo, thanh tú, đặc biệt là đôi mắt xanh trong như ngọc thạch ,
nhìn vô cùng có thần.
Bên cạnh hắn một cây đại thụ xòe tán bao phủ cả mảnh sân, thi thoảng từng
chiếc lá vàng như cố ý trêu ngươi rơi xuống ngay chỗ hắn vừa quét xong y vẫn
trầm mặc khuôn mặt không có lấy chút biểu tình, dường như công việc quét sân
này y đã làm qua không biết bao nhiêu lần và lần nào cũng giống nhau.
Chợt từ trong phủ viện vang lên thanh âm lanh lảnh, âm thanh nghe rất chói
tai : " Nhị Cẩu, ngươi vào đây vào ngay đây cho ta, hôm nào cũng quét làm gì
? chẳng phải ngươi quay mặt đi thì sân vườn lại rụng đầy lá sao ? làm việc
không đâu, ta đã nói rồi cứ ba hôm lại quét một lần, ai nuôi cơm ngươi mà
hôm nào cũng mất hết mấy canh giờ để quét sân hả ? ".
Âm thanh kia hình như là của một nữ nhân, ban đầu còn dễ nghe nhưng về sau
giọng điệu càng đay nghiến, chua ngoa . Thanh niên tên gọi Nhị Cẩu khuôn mặt
vẫn không có lấy chút biến hóa, y lẳng lặng cất cây chổi nhỏ vào một góc rồi
chậm chạp tiến vào cửa lớn.
" Ngươi bị câm ? Ta nói như vậy ngươi cũng cố tình làm như không nghe thấy gì
? Đáng chết, không biết lão gia giữ lại cái thứ như ngươi trong nhà để làm gì
, suốt ngày không chịu mở mồm chỉ biết ăn hại ".
Nữ nhân lớn tiếng kia là một thiếu phụ tuổi tầm hơn ba mươi, thân mang y phục
màu tím đậm được may bằng tơ lụa, bên trên có họa tiết cách điệu một đầu
phượng hoàng đang giương cánh, nữ nhân này khuôn mặt sắc sảo đôi lông mày
được tô đậm cố ý kéo dài thành hình lá liểu, chỉ nhìn qua cũng có thể đánh
giá trọn vẹn nhân cách.
Lúc này có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới mang theo làn hương vô cùng tinh
khiết, đứng trước mặt Nhị Cẩu cùng nữ nhân chua ngoa kia là một nữ tử tuổi
đời xem ra còn rất trẻ, nàng một thân y phục trắng tinh đồng nhất với làn da
, ngũ quan thanh tú, đôi môi anh đào đỏ mọng cặp mắt to tròn đen láy, tóc
dài bối cao, là một trang quốc sắc thiên hương.
Nữ tử nhìn thoáng một chút thanh niên Nhị Cẩu, rồi chuyển dời ánh mắt sang
thiếu phụ trước mặt : " Tam nương, mụ cũng quá phận rồi, tí chuyện không đâu
vậy mà hôm nào cũng hét toáng lên như chuột bị dẫm phải đuôi, Triệu Phong dù
gì cũng là thiếu gia Triệu tộc, là biểu đệ ta ".
Nữ tử này tên gọi Triệu Thanh Sương là chị gái cùng cha khác mẹ với thanh niên
, hắn chung quy không phải Nhị Cẩu như cái danh xưng kia, mà tên thật của hắn
là Triệu Phong vốn nhị thiếu gia của Triệu thị gia tộc, chỉ có điều mẹ Triệu
Phong thân phận thấp kém là nha hoàn trong phủ nên thường bị khinh miệt, bị
tộc nhân trong gia tộc đối xử như người hầu kẻ hạ, mẹ hắn cũng tại uất ức ,
tủi nhục chồng chất nên tự vẫn mà chết.
Tám năm trước từ ngày mẹ hắn qua đời Triệu Phong kể từ đó chưa từng mở miệng
nói lời nào, hôm ấy hắn chỉ rơi đúng duy nhất một giọt nước mắt rồi tự tay
chôn cất cho mẹ.
Phụ thân hắn gọi Triệu Thiên Kiêu là gia chủ đời này của gia tộc, Triệu tộc
là một dòng tộc có tiếng tăm trong Thanh Dương thành, Triệu Thiên Kiêu lắm
thê nhiều thiếp con cái cũng rất đông nên không hề coi trọng một đứa con vốn
hèn mọn như hắn . Thật ra hắn chưa bao giờ gọi y một tiếng phụ thân và ngược
lại, thậm chí trong mắt một số người thì Triệu Phong là một cái gai luôn bị
tìm cách nhổ bỏ.
Triệu Phong không hề câm, cũng không ngốc nghếch như mọi người nghĩ, hắn chỉ
là đang ẩn nhẫn, nằm gai nếm mật để được sống.
Thường ngày hắn làm những công việc của người hầu kẻ hạ, thậm chí còn bị hạ
nhân bắt nạt, đánh đập. Uất ức, tủi nhục suốt mười mấy năm trời rèn luyện
cho hắn cái tính ẩn nhẫn vô cùng tốt, chỉ nhìn qua bề ngoài không ai biết
trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Nơi hắn sống là một căn phòng chứa củi cũ nát, bên trong chồng chất rơm củi ,
vừa bước vào căn phòng mùi ẩm mốc xông lên tận óc.
Triệu Phong ngã lưng vào cây cột lớn, khuôn mặt vẫn như thường ngày không có
lấy chút biểu tình, nửa ngày sau hắn cẩn thận lôi từ trong ngực ra một cuốn
sách bìa vàng khá cũ nát, Triệu Phong lấm lét nhìn xung quanh một vòng, lát
sau bước ra mấy bước chốt cửa thật chặt rồi mới mệt nhọc thở dài một hơi.
Cuốn sách kia được hắn lật chậm từng trang rồi chăm chú nghiền ngẫm, bên trên
trang giấy được khắc họa những hình thù kỳ quái . Triệu Phong nhắm chặt đôi
mắt, tay ấn quyết tạo nên một tư thế mơ hồ, hắn đắm chìm trong một trạng
thái kỳ dị, cuốn sách trong tay rơi xuống đất, bên ngoài bìa sách được viết
nguệch ngoạc năm chữ lớn " Luyện Khí Ngự Đỉnh Công ".
Đây vốn là một môn công phu luyện khí của tông môn tiên phái mà mấy hôm trước
khi ra ngoài mua thức ăn hắn vô tình được một lão nhân bẩn thỉu gạ bán cho ,
vốn tưởng mình bị lừa, nhưng không ngờ cứ mổi lần thực hiện theo tư thế như
những bức họa trong cuốn sách hắn lại ngay tức khắc đắm chìm vào một trạng
thái kỳ lạ khó giải thích, cứ hết lần này đến lần khác như vậy dù Tiêu Phong
rốt cuộc vẫn không ngộ ra được điều gì.
Luyện khí vốn là cảnh giới đầu tiên trong tu chân thế giới, là phương pháp
dẫn dắt, dung nhập rồi tích tụ một lượng linh khí đầy đủ, sau đó dùng chính
lực lượng linh khí kia tôi luyện thể chất.
Cảnh giới đầu tiên này vốn tối quan trọng, là đại môn bắt buộc phải bước qua
nếu muốn đi một bước lên tiên đạo. Luyện Khí được chia làm chín cảnh giới từ
nhất tầng đến cữu tầng, cữu tầng Luyện Khí chính là võ đạo đỉnh phong trong
thiên hạ . Từ tầng thứ nhất đến từng thứ 3 người ta gọi chung là sơ kỳ, tu sĩ
sơ kỳ Luyện Khí có thể cách không ngự vật, một thanh phi kiếm, một tảng đá
nhỏ hoặc một cái bàn gổ...vvv..
Từ tầng thứ 4 đến tầng 6 gọi là trung kỳ Luyện Khí, tu sĩ có tu vị như vậy
tuyệt đối hiếm gặp, họ có thể bí mật dùng một số thủ đoạn cao siêu để giết
người, còn những tu sĩ hậu kỳ số lượng đã vô cùng ít ỏi, bọn họ có thể ngự
kiếm hoặc lăng không phi hành, trong mắt phàm nhân thì tu sĩ bực này cũng
không khác gì tiên nhân chân chính.
Trong trạng thái kỳ lạ kia hắn nhìn thấy thân thể mình tựa như một cái thông
đạo cực lớn và nối nhau bởi dày đặc những con đường nhỏ, đó là kinh mạch và
gân cốt bên trong.
Luyện Khí Ngự Đỉnh Công viết " Hô hấp là cách hấp thu thiên địa linh khí hữu
hiệu nhất, chiếu theo công pháp cứ 1000 lần hô hấp, hít thở sẽ có một sợi
linh khí bên ngoài thiên địa tự động tiến nhập kinh mạch gọi là một vòng tiểu
chu thiên, sau chín chín tám mươi mốt chu thiên là một vòng đại chu thiên
hoàn chỉnh, lúc này sợi linh khí kia sẽ bị đẩy sâu vào bên trong Đan Điền, số
lượng linh khí sẽ tiếp tục được tích lũy từng chút một cho đến khi nào lấp đầy
một tầng đầu tiên trong Đan Điền.
Triệu gia có thanh danh và địa vị ở Thanh Dương trấn cũng bởi vì Triệu gia là
một gia tộc tu chân, gia chủ Triệu Thiên Kiêu còn là một cường giả 7 tầng
Luyện Khí, trong trấn này không ai không biết, danh khí đặc biệt cao.
Một ít đệ tử gia tộc cũng tự thân tu luyện và được gia tộc tận lực tài bồi ,
nhất là đại thiếu gia Triệu Khuông, hắn vốn là một thiên tài vào năm năm
trước đã được tông môn tiên phái thu làm môn đồ, nghe đồn bây giờ tu vị cực
cao, hắn là tự hào là niềm kiêu hãnh của toàn gia tộc, tất nhiên trong đó
không bao gồm Triệu Phong.
Triệu Phong năm nay vừa tròn 16, chưa bước chân vào cánh cửa võ đạo, trong
mắt mọi người Triệu Phong là một tên ngốc, là một phế vật không hơn không kém
mặc dù bối cảnh cùng danh phận hắn không tầm thường, " chịu đựng " là thứ mà
hắn đúc rút ra sau mười mấy năm. Dù gì Triệu gia cũng là gia tộc của hắn, nếu
không mang lòng trung thì Triệu Phong cũng không thể có lòng phản trắc.
Tỉnh lại sau mấy canh giờ đắm chìm vào công pháp kia, thẩn thờ mất một lúc ,
nước mắt hắn chảy dài, thường ngày vẫn vậy, tầm giờ này hắn lại khóc vì nhớ
mẹ . Tám năm trước mẹ hắn thắt cổ chết, cái hình ảnh thương tâm mà ghê rợn ấy
cho đến giờ này vẫn luôn ám ảnh thật sâu, tạo thành lạc ấn khó phai mờ trong
lòng Triệu Phong.