Cơ Duyên Tự Tìm Đến.


Người đăng: ngocsan97@

Chương 7: Cơ duyên tự tìm đến.

Hôm sau. Như thường lệ. Nhược Nhi đến Thạch Tâm Thất tu luyện.

Bây giờ không còn là Băng - Hỏa rèn thân nữa mà là vô số quye vụ
huyễn hóa huyễn cảnh.

Nhược Nhi chỉ thấy xung quanh sương mù dày đặc, quỷ khí theo đó nồng
nặc vô cùng. Huyễn cảnh thiên biến vạn hóa, lúc như âm tào địa ngục
lúc thì như trốn bồng lai tiên cảnh đầy mê hoặc.

Vô số mĩ nam mĩ nữ, oanh oanh yến yến nhằm hướng Nhược Nhi lao tới
bỗng chốc huyễn hóa thành vô số quỷ lệ dữ tợn gào thét. Nhược Nhi
mắt điếc tai ngơ. Hoàn toàn không để tâm.

Càng ma luyện tâm tính thì thực lực càng tăng. Tâm trí càng trở lên
kiên định dị thường.

Pháp lực của Nhược Nhi từng chút từng hcuts tích trữ trong đan điền.
Cô đọng lại thành giọt linh lực tuy nhỏ nhưng vô cùng tinh thuần.

Vô số quỷ hồn trong ác cảnh khủng khiếp hiện ra song Nhược Nhi cắn
răng chịu đựng, nỗ lực hấp nạp linh khí tu luyện.

Hai canh giờ lặng lẽ trôi qua, tưởng trừng như ngắn ngủi và đơn giản
vô cùng nhưng với Nhược Nhi đó là điều khủng khiếp và dài đằng
đẵng. Khuôn mặt Nhược Nhi văn vẹo, nước mắt cơ hồ chỉ trực chào ra
ứa lệ.

Lao vội ra khỏi Thạch Tâm Thất, Nhược Nhi xếp bằng ngồi xuống bắt
đầu luyện hóa linh khí đã hấp thu. Tuy Nhược Nhi nhờ đan dược lến
được tầng 2 linh động kì đấy nhưng muốn đột phá lên tầng 3 với tư
chất của Nhược Nhi chỉ là si tâm vọng tưởng.

Linh lực được lưu chuyển dần dần khắp kì kinh bát mạch sau cùng lại
trở về đan điền. Vốn các tu sĩ chỉ cần làm 3 vòng nhưng Nhược Nhi
đấy lại quy định mình đặt ra 12 vòng.

Ba lần đầu vốn đơn giản dễ dàng, sang lần 6, 7 bắt đầu kinh mạch đau
nhức vô cùng, lần 10 11 như dao cứa từng thớ thịt trên người vậy,
lần 12 thống khổ như trong địa ngục chịu cực hình cơ hồ kinh mạch
xắp nứt vỡ.

Trên trán Nhược Nhi xuất hiện vô số giọt mồ hôi to bằng hạt đậu,
thân thể đau run rẩy, cắn chặt môi kiên trì đến bật máu, tựa như bất
cứ lúc nào cũng sãn sàng sụp đổ. Sau 3 canh giờ Nhược Nhi mới hoàn
thành.

Song 1 đại chu thiên tuần hoàn Nhược Nhi lại tiến vào Thạch Tâm Thất
tiếp tục tu luyện. Lần này lại là Băng Phong gào thét. Cứ như vậy
Nhược Nhi ở trong Thạch Tâm Thất nỗ lực tu hành bằng chính nghị lực
đau khổ của mình tu luyện.

Nhược Nhi ngồi nhập định. Trong đan điền giờ có 1 khối cầu màu xanh
nhạt do tinh lực tập trung đang không ngừng vặn vẹo đến bổ sung biến
lớn.

Mặt trời xuống núi, Nhược Nhi ra khỏi Thạch Tâm Thất về Dược Viên.

Trên đường đi dẫn tới 1 tràng xì xào những lời bàn tán châm biếm,
khinh bỉ lọt vào tai Nhược Nhi.

" Ồ phế vật cũng đến Thạch Tâm Thết sao? Nghị lực gớm ha."

" Thấy chưa. Đã nói con tiểu nha đầu này dẫu là tạp linh căn nhưng
vẫn ôm mộng tu tiên đấy. Ngưỡng mộ a."

Một người nghe vậy hừ lạnh nói.

" Hừ, nếu ngưỡng mộ ngươi có thể theo ả tu luyện."

Kẻ kia cười trào phúng đáp lời:

" Ta chưa đến mức phỉa dựa dẫm vào một tiểu nha đầu, ha ha."

" Chả ra sao cả, tiểu nha đầu này ở trong cốc chỉ lãng phí đan dược
mà thôi. Tốt nhất dùng phế đan mà tu luyện. Phế đan rất hợp với
phế vật a."

" Nghe nói tiểu nha đầu này rất nỗ lực a. Bốn năm cũng đột phá Linh
động kì tầng 1 đạt đến tầng 2 đấy chứ. Nhưng mà, tiểu nha đầu
người coa khiêm tốn quá không? Nhìn đệ đệ ngươi học hỏi đi thôi."

" Tạp linh căn còn có thể tu tiên sao? Si tâm vọng tưởng."

" Thật không biết trời cao đất dày, vọng tưởng sao? Muốn ôm moojg phá
bỏ quy luật tu tiên ngàn vạn năm chăng? Tạp linh căn khác gì phàm
nhân. Mà phàm nhân hay phế vật cũng vậy đầy. Tu tiên là không thể
đấy."

Đốimặt với những lời châm chọc khích bác này song sắc mặt Nhược
Nhi không hề đổi, mắt điếc tai ngơ. Nàng coi như hạng cẩu cuồng sủa
loạn, hồ ngôn loạn ngữ mà thôi rồi âm thầm đi về phía dược viên.

.................................................................................................................................

Nhược Nhi sau khi về đến Dược viên, sắc mặt trở lên âm trầm. Trong con
mắt lóe lên tia sát khí lạnh lẽo vô cùng.

Sáng sớm vầng thái dương ló dạng tỏa ra vô vàn dương quang soi dọi
nhân thế.

Tâm trạng Nhược Nhi quả thật không tốt.

Khi trước nghe phải vô vàn lời chế diễu ai há lại vui vẻ? Hiện tại
thần chí quả có chút chán nản, buồn bực vô cùng. Muốn đi dạo 1
vòng cho khuây khỏa, nhân tiện cũng săn chút thú rừng cải tạo cuộc
sống.

Nhược nhi đến một hạp cốc vắng dấu chân người. Đây là nơi mà nàng
đã phát hiện ra cách đây 2 năm trước khi tìm kiếm Tử anh thảo.

Đi 1 vòng kiểm tra các bẫy rập trước đó từng làm để săn bắt thú
rừng của mình. Thường thường ở bên dưới đất hay dưới các gốc cây
to.

Phát hiện ra 2 bẫy có con mồi. Một con thỏ rừng xám và một con hươu
nhỏ. Với sức lực cảu Nhược Nhi thì việc mang 2 con thú này về đều
là việc không thể đấy.

Kiếm củi nhóm lửa nướng hươu ăn chơi. Đó là biện pháp duy nhất vẹn
toàn đôi đường.

Trong khi đợi thịt chín, Nhược Nhi kiểm tra lại số bẫy còn lại.

Khi đến cái cuối cùng, vốn được đào khá sâu, cọc tre nhọn hoắt.
Nhược Nhi vốn dùng để bẫy thú lớn.

Bỗng Nhược Nhi trừng lớn mắt châu.

Cái gì kia? Là một đôi nam nữ vẫn còn trong tư thế dìu nhau. Nhìn
vết thương trên cơ thể có thể đấy được đã bị thương khá nặng nên
mới bị rơi vào bẫy mà không thể thoát thân.

Y phục bọn họ dường như là người Lôi Vân Tông thì phải.

Ánh mắt Nhược Nhi đảo mắt xuống túi trữ vậy treo lủng lăng căng
phồng của 2 người bọn họ. Đôi mắt tỏa sáng.

Nhược Nhi lựa chỗ an toàn đặt chân, rồi nhảy xuống.

Bàn tay nhỏ bé giật lấy 2 túi trữ vật to tròn. Trên tay người nam
nhân có 1 chiếc nhẫn giới chỉ còn nữ nhân là vòng hoàn. Nhược Nhi
rất thành thật không hề bỏ sót a.

" Ồ "

Nhược Nhi thích thú nhìn thứ phồng phồng trong ngực áo người nam
nhân kia 1 cái. Thò tay vào lấy ra 1 túi trữ vật nhỏ hơn 2 cái trước
khác nhiều.

Còn người nữ nhân kia, Nhược Nhi há lại bỏ sót. Tay thò vào trong
lấy được 1 hộp Ngọc Thạch nhỏ cỡ bàn tay, chế tác vô cùng tinh
sảo.

Nhược Nhi kiểm tra 1 lượt 2 người không còn bỏ sót thứ gì mớt hài
lòng bước lên hố bẫy.

Xong xuôi Nhược Nhi lấp hố đất lại. Phủ cỏ và lá khô lên. Tựu như
việc này với nàng không hề có liên quan.

Nhược Nhi vui vẻ đi về chỗ nướng thịt ngào ngạt kia.

" Cơ duyên. Là ngươi tìm đến ta a."


Tiên Lộ - Chương #7