Người đăng: ngocsan97@
Chương 1: Thiên Hoa Trấn.
- Nhược Nhi, chạy đi, nhớ chăm sóc tốt đệ đệ !!!.
Vừa gào vừa khóc, Luyện phu nhân Trần Thanh Hoa cố gắng đẩy nàng ra
khỏi nơi đây.
- Nương, con sẽ chăm sóc Thiên.
Lau nước mắt, nàng đau lòng dẫn đệ đệ rời khỏi ngôi nhà đã ở 7
năm. Ngước mắt về phía phụ thân đang nằm trong vũng máu lênh láng
không kịp nhắm mắt mà lòng đau đớn.
- Thiên, đi thôi.
Quay người nói với Luyện Thiếu Thiên lúc này mới 5 tuổi ngơ ngác
không biết sự đời.
Thiên Hoa Trấn là trấn lớn, rất phồn hoa thuộc Trầm Minh Quốc, ở
trấn có 2 thế gia lớn là Mai gia và Luyện gia đều có võ học bậc
nhất nhì quốc nên mâu thuẫn với nhau là điều tự nhiên. Mai gia cậy
thế gia chủ Mai Ứng Nguyên có con gái Mai Như Mộng làm thiếp trong
chiều nên đã tìm mọi kế tiêu diện Luyện gia, làm trên dưới, già trẻ
trong Luyện gia chết oan.
Luyện gia ở Thiên Hoa Trấn là 1 trong số những thế gia lớn nhất, vì
bị hãm hại nên Luyện gia gia chủ Luyện Thiếu Hà vô ý đắc tội Tả
Thiên Thừa – Hữu Sảng nên đã mang họa đến toàn gia. Luyện gia 79
người cả chủ lẫn tớ chết oan trong biển máu, đây là nỗi đau cũng
là nỗi hận thù lớn nhất trong lòng Nhược Nhi.
…………………………………………………………………………………….
Luyện Nhược Nhi dẫn đệ đệ chạy đến sau núi Phong Nhai, nơi nàng hay
đến tập săn thú cùng phụ thân.
Đau lòng? Chắc chắc. Hận? Không sai. Một bé gái 7 tuổi chịu đả kích
lớn như vậy bên cạnh còn tiểu đệ nhỏ, không thể không quan tâm. 7
tuổi ngỡ nhỏ không nhỏ, lớn không lớn, tuy còn nhỏ nhưng Nhược Nhi
là người rất thông minh và hiểu chuyện, cái chết của cha mẹ làm cho
nàng mang ý chí quyết tâm rắn giỏi.
Nhược Nhi dẫn tiểu đệ nhỏ đến căn lều nhỏ, cũng không hẳn là lều
mà chỉ là cành cây to xếp chồng lên nhau để ngụy trang mỗi khi đi săn
thú cùng cha, giờ nó là chỗ chú ẩn an toàn nhất của 2 người. Vốn
theo phụ thân học võ từ nhỏ nên việc bẫy các con thú nhỏ ở núi
Phong Nhai này với Nhược Nhi là điều đơn giản.
Một hôm, trời nắng nhẹ, theo thường lệ Nhược Nhi dẫn tiểu đệ đi
kiểm tra bẫy thú, khi đến gần thác nước ở gần đấy bỗng phát hiện
ra 1 loài cây nhỏ (sau này mới biết đó là chu quả) trên gốc cây này
chỉ có duy nhất 1 quả đỏ mọng nhưng tỏa ra hương thơm ngào ngại.
Đoán chắc quả đã chín, nàng đưa tay vội hái cũng không biết có tác
dụng gì chỉ biết ngửi mùi hương rất thoải mái. Vội kiểm tra bẫy,
không có gì cả, hơi thất vọng nhưng nàng tiếp tục đi kiểm tra tiếp.
Vô tình 2 người bị 1 trưởng lão Phong Nhai Cốc đang tìm thảo dược
luyện đan chặn đường. Ý thức được người này không phải người
thường, Nhược Nhi kính cẩn nói:
- Tiên nhân, không biết lão nhân gia ngài vì sao chặn đường chúng ta?