Tu Ma.


Người đăng: KingLhP

Hoàng đang trên đường trở về tông môn thì đột nhiên cậu cảm nhận mọi thứ xung
quanh có gì đó không ổn, mọi thứ hết sức im lặng không hề có lấy một tiếng
chim hót, quá im lặng, vừa mới lúc trước đi đến đâu cũng nghe thấy tiếng chim
hót vang trời mà bây giờ..., nếu mà như thế này thì chứng tỏ ở gần đây có thứ
gì đó dọa chúng chạy, không thể là yêu thú được vì ở đây quá gần môn phái.

Hoàng chú ý quan sát xung quanh thì đột nhiên nhìn thấy một cái cây thông cao
ở sâu trong rừng dung lắc dữ dội, Hoàng nhăn mắt linh cảm của cậu báo cho biết
có chuyện rất vui đang sảy ra và cậu rất tin vào bản năng của mình.

Hoàng do dự một chút rồi nhẹ bước đi vào trong rừng, những bước đi của Hoàng
rất nhẹ nhàng, gần như là không phát ra tiếng động mặc dù cậu không có luyện
qua khinh thân thuật một loại pháp thuật làm cho cơ thể nhẹ đi bước chân nhanh
hơn, Hoàng học được cách đi khi đi theo một tên trộm lúc còn ở phàm trần làm
ăn mày, hắn ta dạy cho Hoàng một loại bộ pháp vô thanh khá là có tiếng ở trong
giang hồ, nhưng tiếc rằng học nghê chưa được bao lâu thì tên trộm ấy phải đi
sang nước khác trốn tránh kẻ thù bỏ Hoàng ở lại, nhưng cũng vì lý do đó lên
cậu mới có cơ hội tu tiên, nếu đi theo hắn thì chưa chắc.

Hoàng càng tiến gần đến cái cây tạo ra sự dung động vừa này, thì lại càng nghe
thấy những tiếng rên rỉ đau đớn và các tiếng động khác nghe rất khó chịu, đên
lúc này thì Hoàng đã xác định mình đang gặp phải chuyện rất vui và có khả năng
sẽ dính vào chuyện phiền phức không cần thiết.

Hoàng chọn lấy một cái cây ở gần đó rồi trèo lên, cậu lấp sau tán lá ngó ra
ngoài xem, canh tượng trước mắt là cho Hoàng phải choáng váng, ở đó có hai
tên, một tên dáng cao gầy, mặt hóp như là thiếu chất vậy, mặc quần áo ngoại
môn của Linh Sơn Môn đang cầm roi da dùng hết sức quật một tên ngoại môn khác
bị trói trên cây với vẻ mặt buông xuôi chống rỗng, tên bị treo lên cây nhìn
hết sức thảm thương, trên người thì đầy rẫy những vết roi quật rách cả da thịt
máu me be bét, có nhữn vết thường nhìn kĩ Hoàng còn thế thể thấy được cả xương
trắng bên trong, quần áo thì rách nát, hắn ta rất muốn hét nhưng do mồm bị bịt
kín rồi lên hắn chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ đầy đau thương.

Cái cảnh tượng này thật đúng là kinh tởm, nếu người thường mà nhìn thấy chắc
là sợ vỡ mật, nhưng đối với Hoàng thì cũng chỉ đủ khiến cậu ngạc nhiên thối
chứ muốn dọa cậu sợ thì còn xa chưa đủ trình độ.

Nhơ lại ngày xưa khi mới hành nghề trộm vặt Lê Hoàng cũng bị bắt vài lần vào
ngục tối bọc lịch vào đại lao cũng không có gì to tát cả do cậu còn bé lên chỉ
bị nhốt vài ngày rồi lại thả ra, nhưng mà trong đại lao lại có một thứ dùng để
răn đe những kẻ tội nhẹ đó chính là cho chúng xem tra tấn, ngày nào cai tù
cũng lôi một tên tội phạm mắc phải tội lớn hay sắp bị tử hình ra tra tấn cho
mấy tên như Lê Hoàng xem, với những màn tra tấn rùng rợn như quật roi xát
muối, kẹp ngón tay ngón chân, lôi người ... đủ mọi hình thức tra tấn ăn mòn
tinh thần mà không gây chết người phải nói là mấy tên cai tù đó cao tay hơn
tên này nhiều, lần đầu tiên Hoàng xem cũng sợ đến đái cả ra quần, nó còn ám
ảnh cấu xuốt mấy tuần sau đó, nhưng mà về sau thì ngày cang quen thuộc đến mức
miễn dịch luôn.

Tên kia đánh một lúc thì mệt mỏi dừng lại đứng thở, hắn lấy từ trong túi trữ
vật ra một cái hòm bé và nói.

- xin lỗi nha đồng môn, ngươi không có thù oán gì với ta đâu nhưng ngươi sẽ
phải chết.

Hắn ta quấn chặt tên bị trói cố định hắn vào cây, tên bị trói nhìn tên kia một
cách đầy oán độc hận không thể đào mồ mả mười tám đời nhà hắn lên, nếu như ánh
măt có thể giết người thì tên mặt hóp kia đã chết cả nghìn lần nhưng tiếc là
không được.

Tên mặt hóp mở cái hòm ra, bên trong có một cái lọ, rất nhiều cái kim, cứ hai
cái kim thì được lối với bằng một sợi chỉ màu đỏ ở mỗi đầu, hắn ta lấy kim ra
cắm ba cái vào đâu, ba cái vào ngức, ba cái vào bụng mà không hề kêu rên lấu
một tiếng, tên mặt hóp vân vê đầu kim nhìn tên trước mặt một cách thèm thuồng
cắm nốt mấy đầu kim vào tên bị trói như vị trí của hắn, và giờ đây hai người
được kết nối với nhau bằng chín sợi chỉ đỏ.

Sau khi cắm kim xong tên mặt hóp mở cái lọ ra, đổ một thứ bột màu trắng vào
vết thương của tên bị trói, Hoàng không biết nó là gì nhưng chắc chắn thứ bột
đó gây đau đớn cho tên bị trói vì ngay khi vừa đổ vào thì tên bị trói ngay lập
tức cố gánh dẫy rụa và rên mạnh hơn nhưng tiếc rằng tất cả đều vô dụng, không
biết tên mặt hóp đang làm cái gì mà các sợi chỉ đỏ bắt sáng lên màu xanh nhạt
và di chuyển từ tên bị trói sang tên mặt hóp.

Hoàng chắc chắn một điều là tên mặt hóp kia đang cướp linh lực của tên bị
trói, vậy thì hắn ta là ma tu rồi.

Ma tu là từ để chỉ các tu sĩ tu luyện các ma công, ác công mà đa phần các tu
sĩ ở ' danh môn chính phái ' bị nhồi nhét vào đầu những suy nghĩ rằng các ma
tu là những con người độc ác vô nhanh tính chuyên đi luyện những loại công
pháp ác ma như cắn nhuốt thần hồn, cướp đoạt linh lực, thọ nguyên, dùng máu
của kẻ khác để tu luyện... làm cho họ căm thù những kẻ tu luyện công pháp tà
ác.

Nhưng thực chất chỉ một phần nhỏ tán tu hay ma môn bé mới đi luyện mấy công
pháp kiểu đó chứ mấy ma môn tầm trung ai còn đi luyện công pháp kiểu mặc dù tu
luyện thì nhanh thật đấy mà lại không tốn công mà cứ lên cấp ầm ầm nhưng hậu
hoạn của nó thì phải nói là kể không hết chẳng hạn như như tẩu hỏa nhập ma,
tâm lý không ổn định, căn cơ cực yếu... nhưng ma môn tầm trung trở lên đã loại
bỏ hết các công pháp như vậy rồi, họ luyện đều là những công pháp ma công
chính hiệu đều đã được kiểm định an toàn cho người luyện, chứ không phải mấy
loại kém chất lượng trôi nổi trên thị trường.

Hoàng vẫn ngồi trên tán cây chưa động đậy, vì tên kia vẫn luôn trong tình
trạng cảnh giác cao độ, dù đang bận hút linh lực từ tên kia nhưng hắn vẫn ngó
nghiên xung quanh quan sát tất cả mọ thứ không để cho Hoàng có cơ hội đánh
lén, " chắc tên này đã từng bị ăn một vố đau lên mới cẩn thận như thế này,
chấc thật khó giải quyết " Hoàng chép miệng rủa thầm.

Chả mấy chốc hắn đã hút xong linh lực của tên kia, cái tên bị hút thì giờ gầy
teo toàn da bọc xương, linh lực dao động của hắn cũng biến mất giờ thì hắn chỉ
còn là một phàm nhân đang hấp hối mà thôi, còn tên mặt hóp thì lại khác, linh
lực dao động dữ dội nhưng bất ổn kể cả như vậy Hoàng vẫn đoán chắc được hắn
chỉ ở luyện khí tầng năm đỉnh cao là căng, chỉ cần không phải là luyện khí
thượng phẩm thì hôm nay chắc chắn hắn sẽ phải chết, không phải thù oán gì đâu
chả qua là do Hoàng tham mà thôi.

- ha ha ha ha, chỉ cần về luyện hóa nốt số linh lực của ngươi thì ta sẽ lên
luyện khí thượng phẩm, cảm ơn nhé người anh em.

Hắn ta cười như một thằng điên, vừa cười xong thì hắn ta liền nhìn tên bị trói
với vẻ mặt hung ác

.

- cảm ơn người anh em, giờ ta cần hồn phách của ngươi.

không kịp cho tên kia dãy rụa hắn đã dùng một con dao cắt dứt cổ họng của tên
bị trói, ngay lập tức hắn lấy ra một bình màu màu trắng xám phải to bằng cái
bắp tay với các họa tiết hoa văn kì quái màu đen chạy khắp lá cớ nhìn kiểu gì
cũng ra mặt quỷ.

Hắn đánh ra vài đạo pháp quyết vào cái bình, từ miệng bình từ từ tuôn ra một
làn khói đen ngòm hơn cả mực ẩn trong đó một mùi hôi thối gay mũi, làn khói
đen bao bọc lấy xác chết một lúc sau tên mặt híp quát một tiếng.

- THU.

Làn khói từ từ rút về cái bình, Hoàng để ý bên trong đám khói đen còn mang
theo một chùm sáng màu vàng nhỏ, nếu như cậu đoán không nhầm thì đó là hồn
phách của tên bị trói, chùm sáng đó có cố gắng dãy rụa nhưng vô ích, làn khói
đen vẫn cứ thu chùm sáng vào miệng bình khóa kín nó lại.

Khi hồn phách hoàn toàn biến mất vào cái bình, vẻ mặt tên mặt hóp ngưng trọng,
đôi mắt tập trung vào miệng bình, hắn ta đánh ra vài đạo pháp quyết vào cái
bình, cái bình đột nhiên bay lên lơ lửng trước người hắn, tên mặt hóp mở mồn
ra một đoạn chú văn nghe rất giống điếu văn giành cho người chết, ngay khi
đoạn niệm vừa dứt bất ngờ cái bình bốc lên một ngọn lửa màu xanh lục hết sức
yêu dị, ngọn lửa thiêu đốt khoảng ba phút thì yếu dần rồi tắt, tên mặt hóp
cũng thả lỏng dần.

Đúng lúc này một bất ngờ ấp đến, một đạo hàn quang bay đi như một mũi tên bắn
thẳng vào ngực hắn, tên mặt hóp đại biến nhưng vẫn phản ứng cực kì nhanh, từ
miệng bình tuôn ra làn khói đen tụ thành một tấm khiên ngay trước người hắn.

Tấm khiên đen chỉ chịu được một lúc thì vỡ tan, phi kiếm vẫn bay về phía trước
nhắm thẳng vào tim tên mặt hóp, nhưng hắn đã đủ thời gian để né sang một bên,
lưỡi kiếm chỉ chém xượt qua tay hắn mà thôi.

Nhưng ngay khi tên mặt vừa né xong phi kiếm thì một đống hạt giống nhỏ khác
lại bay về phía người hắn, tên đấy hoảng sợ không biết đấy là gỉ chỉ biết dùng
hộ khí thuẫn để đỡ đòn, nhưng tiếc quá đống hạt giống đó là vô hại, chúng đập
vào tấm khiên liền rơi xuống đất.

Trong lúc hắn ta đang tạo vẻ bất ngờ về hạt giống thì lúc này từ trên cây một
quả cầu lửa to hơn cả cái xoong 50 đang bay về phía hăn, chỉ nhìn kích cở quả
cầu lửa thôi tên kia đã thầm kêu không tốt, hắn ta ngay lập tức muốn dùng pháp
thuật hay pháp khí gì đó để ngăn cản hỏa cầu lại thì bấy ngờ từ mấy viên hạt
giống tưởng chừng như vô hại vừa nãy lại điên cuồng mọc ra đầy bụi cây nâu
trói chặt hắn lại, tên mặt hóp điên cuồng dãy dụa đập gãy cách cành cây khô
đi, hắn ta liền kết ấn tạo thuật nhưng đã muộn.

Hỏa cầu đa va chạm vào bụi cây, như một đống xăng đổ vào lửa, bụi cây bùng
cháy dữ rội thiêu cháy tên mặt hóp bên trong, từ đây Hoàng có thể nghe được
tiếng kêu thảm thiết bên truyền ra.

Hoàng thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi chỗ lấp vì tưởng rằng hắn đã chết, nhưng
cậu đã nhầm ngay khi Hoàng vừa lộ diện thì đột nhiên một cái bóng đen phi ra
từ ngọn lửa.

Gương mặt Lê Hoàng ngay lập tức trầm xuống nhìn cảcơ thể tên mặt hóp đang được
bao bọc bởi một làn khói đen, lúc này làn khói từ từ chui về miệng bình để lộ
ra một thân hình hết sức chật vật, tóc thì đã bị ngọn lửa thiêu cháy gần hết,
quần áo cũng bị đốt thất thất bát bát, thịt thì chỗ bỏng chỗ không, chỗ cháy
đen chỗ đỏ chót nhìn thật kinh tởm, nhưng mà mùi thơm thật.

Dù cho kế hoạch đánh lén đã thành công nhưng tâm tình Hoàng không thoải mái tý
nào, cậu chờ mãi mới thấy được một cơ hội đánh lén hoàn hảo, cứ tưởng nhất
kích nhất sát nhưng thật không ngờ hắn ta vẫn có thể sống sót mà thoát ra, mà
cũng tại tâm tư tên này quá cẩn thận, dù cho luyện hút linh lực hay luyện hóa
pháp khí cũng vẫn giữ lại vài phần cảnh giác đề phòng, để rồi lúc này Hoàng
phải kiêng kị hắn, nhất là cái pháp khí dạng bình kia vừa công vừa thủ một
pháp khí thật cơ động " giải quyết nhanh động tĩnh quá lớn rồi " Hoàng tự nhủ
thầm trong lòng.

- mày là thằng chó nào, tao đâu có thù oán với ngươi mà ngươi đánh lén ta.

Tên kia hét vào mặt Hoàng trong sự điên cuồng, Hoàng cười nhếch đáp trả.

- Mày giết thiếu người không thù oán với mày à?

Tên kia nghe vậy thì càng điên hơn hắn ta gào thét tấn công trước, " cái tính
tình cẩn thận vừa nãy đâu rồi, sao lúc này hành động như mấy thằng ngu vậy?"
Hoàng bất ngờ về vẻ mặt mất bình tĩnh của tên mặt hóp.

Hắn ta mặc kệ Hoàng lay động cái bình, trên miệng niệm chú, làm cho miệng bình
thoát ra những làn khói đen hóa thành những con âm hồn tóc tai bù xù, móng tay
thì dài như những cái móc câu, chúng như những hồn ma trở về báo thú, đám âm
hồn gào khóc điên cuồng, mấy chục con âm hồn cùng gào góc đủ dọa người, Hoàng
cười nhếch miệng khinh thường nói.

- Mày lấy mấy con búp bê ra dọa ma đấy à?

Hắn lại càng tức giận đến mức mặt đỏ tía tai hét lên.

- mày sẽ phải chết, tao sẽ băm mày ra thành cám cho chó ăn, Tấn Công.

Đám âm hồn nghe lệnh tấn công Hoàng, nghĩ lại thì cả chục con âm hồn phi vào
tấn công kèm theo đủ thứ tiếng gào khóc thương tâm ám ảnh, thanh thế đủ dọa
người, nếu tu sĩ khác mà đứng trong hoàn cảnh này thì chắc cũng phải sợ tái
mặt khó mà điều khiển được thân thể, nhưng với Hoàng thì đấy chả khác gì đám
mèo con đi dọa ma cả, cậu đã được cái xã hội tàn ác tôi luyện thành tâm trí
sắt thép, nếu mà để mấy cai trò mèo này dọa ma thì thật mất mặt.

Hoàng cười nhếch mép ném một nắm hạt giỗng xuống đất, từ chỗ hạt giống đó hiện
lên các bụi cây nâu cực lớn, Hoàng đợi lũ âm hồn đến gần bụi cây thì dùng một
viên hỏa đạn đốt cháy bụi câu khô, lửa lần này còn lớn hơn vừa nãy, bụi cây
khô ngay lập tức hóa thành một đám lửa khổng lồ, tỏa ra một nguồn nhiệt cực
lớn tạo thành một bức tường lửa vây khốn đám âm hồn bên trong.

Quả đúng như những gì Hoàng nghĩ mấy con âm hôn ấy cực kì yếu, vưa mới chạm
vào lửa mà đã chết gần hết, mấy con âm hồn khác vẫn chỉ biết lao đầu vào lửa
cống mạng, " ha ha ha ha "Hoàng cười lớn chế nhạo tên mặt hóp, từ lúc hắn gọi
âm hồn từ cái bình ra thì cậu đã đoán được nó là pháp khí gì rồi, thứ pháp khí
rất bình thường mà hâu như ma tu cấp thấp nào cũng có, chính Trữ Âm Bình.

Trữ âm bình là pháp khí dùng để nuôi nhốt âm hồn, nó cũng có thể luyện hóa hồn
phách thành âm hồn để chiến đấu mà trong trường hợp này là dọa ma, hồn phách
càng mạnh thì âm hồn cũng càng mạnh nhưng với cái cấp luyện khí tầng năm thì
bới đâu ra âm hồn mạnh? toàn hồn phách phàm nhân là chủ yếu, dùng đi dọa mấy
thằng yếu tim còn được chứ gặp phải những người có tâm trí cứng rắng như Hoàng
thì phế toàn tập.

Mặt tên kia trầm như bánh đa ngấm nước, hắn ta thu hết âm hồn lại và cất Trữ
Âm Bình đi, từ trong người hắn lấy ra một tấm phù chuẩn bị kích pháp thì đột
nhiên một đạo hàn quang đâm xuyên qua ngực trái của hắn và bay về tay Lê
Hoàng, hăn ta ôm ngực với vẻ mặt không thể nào tin được và gục ngã xuống đất
để lại một vết máu loang lổ, còn Hoàng cậu chỉ đứng đó với nụ cười nhếch mép
khinh thường.


Tiên Lộ Mờ Ảo - Chương #8