Người đăng: KingLhP
Ngày tháng đi qua thật nhanh, chưa gì mà một tháng thời gian trôi qua một cách
thật lặng lẽ, Khu Vật Thuật cũng coi như luyện ra được chút thành tựu, dùng để
nâng cái bát sứ cho nó bay lung tung là không thành vấn đề nhưng mà muốn nâng
phi kiếm thì Hoàng còn chưa đủ sức, ngoài Khu Vật Thuật ra thì cậu cũng giành
nhiều thời gian cho mấy pháp thuật khác, tất cả đều đạt được thành tự nhất
định, đều có bước tiến nhảy vọt về sực mạnh, về chuyện này thì Hoàng vẫn khá
là tự tin về khoảng ngộ tĩnh của mình.
Còn về chuyện tu vi thì có lẽ Hoàng đã quá kiêu ngạo khi dám chắc rằng chỉ cần
bốn tháng là có thể tiến lên Luyện Khí tầng bốn hay còn gọi là Luyện Khí Trung
Ky, thế mà thời hạn bốn tháng đã trôi qua từ lâu mà cậu mới chỉ tu đến Luyện
Khí Tầng Ba Đỉnh Cao, đan dược, linh thạch thì có rất nhiều, bình cảnh thì
cũng đã sờ thấy nhưng Hoàng luôn có cảm giác không lên phá nó vào lúc này,
cưỡng ép đập tan bình cảnh thì dù cho có thành công thì cũng phải trả một cái
giá đắt, như vậy là không tốt.
Điều này làm Hoàng nhớ lại trước khi khi vào tông môn, các đệ tử tạp dịch có
được một vị tiền bối tông môn nói qua về một số tâm đắc khi tu luyện, nguyên
văn câu nói là thế này: " cảnh giới Luyện Khí chính là cảnh giới cơ sở của mỗi
tu sĩ hay nói cách khác chính là cái móng, muốn xây nhà cao thì cái móng phải
vững đối với tu sĩ cũng vậy muốn tu luyện lên cao thì cần phải đánh chắc căn
cơ của mình trước đã rồi mới tính đến truyện khác, còn những người ỷ lại vào
đan dược để tu luyện thò cũng không ra gì, lúc đầu có thể sẽ tiến cấp rất
nhanh nhưng mỗi khi tiến được một gia thì khó khăn lại chồng chất khó khắn
muốn giải quyết hậu quả không phải là dễ, thậm chí còn có người bị vây khốn ở
một chỗ cho đến chết. Linh lực không tinh khiết do dùng quá nhiều ngoại vật
vào tu luyện, quá nhiều độc dược tích tụ trong cơ thể do dùng đan dược vô tội
vạ, căn cơ quá kém do chỉ biết nhợ sự trợ giúp từ bên ngoài... những lý do
trên là những thử đã cản bước tiến của họ vì vậy ta mong các con hãy đánh thật
chắc căn cơ của mình vào đừng có mà bỏ gốc lấy ngọn kẻo có ngày hối hận."
Đúng vậy, Hoàng đã dùng quá nhiều đan dược vào tu luyện, mười năm viên một
tháng, gấp 3 lần đệ tử bình thường, vậy có nghĩa là trong cơ thể của Hoàng
đang chất chứa không ít tạp chất, linh lực cũng không quá thuần khiết, nhưng
không sao giả quyết việc này cũng khá dễ dàng dù sao cậu cũng đã nhận ra sớm.
Gần một tháng tiếp theo Hoàng chỉ tu có ngồi luyện xuông bằng cách hấp thụ
thiên địa linh khí mà không dùng bất cứ một viên đan nào, tạo thờ gian cho cơ
thể có thể bài trừ tạp chất, Hoàng cũng tập trung vào tru ren linh lực vững
chắc căn cơ dĩ nhiên trong khoảng thời gian này Hoàng vẫn luyện tập pháp thuật
thậm chí còn nhiều hơn trước dù sao thì lien tục đẩy cơ thể vào tình trạng cạn
kiệt linh lực cũng là một cách để rèn luyện linh lực, còn nhiệm vụ hàng tháng
thì vẫn phải đi bắt buộc mà.
Dĩ nhiên là Hoàng có thể dễ dàng phá bỏ bình cảnh bằng đan dược nhưng cậu
không muốn làm như vậy, vững chắc căn cơ chính là mục tiêu của Hoàng, cậu sẽ
không để mình mặc vào một sai lầm hai lần.
Nửa tháng sau Lê Hoàng quyết định phá cảnh, lần này cực kì dễ dàng luôn, cậu
chỉ có chạm nhẹ cái mà cái bình cảnh là nó đã bị vỡ ra như một tấm kính mỏng
mảnh, thật là đơn giản nhưng mới được một ải, bây giời bắt đầu bước hai, khi ở
luyện khí hạ phẩm linh lực trong đan điền rất hỗn loạn, chúng tách rời nhau ra
tự dụ động lung tung trong đan điền, để có thể tiến lên được luyện khí trung
phẩm thì ta phải gắn kết các sợi linh lực lại thành một cái áo.
Đầu tiên Hoàng điều động một sợi linh lực di chuyển thành một vòng chu thiên
trong lúc đó cậu lại từ từ điều động một sợi linh lực khác đầu nhập vào sợi
linh lực kia, cứ như vậy cho đến khi nào Hoàng điều khiển toàn bộ linh lực
trong đan điền cùng một lúc di chuyển một vòng chu thiên thì thôi, bẩy bẩy bốn
chín vòng chu thiên là tất cả số lượt mà Hoàng phải làm, cậu có nghe bảo khi
đến công đoạn này các đường kinh mạch sẽ bị đau nhức dữ dội do có quá nhiều
linh lực cùng di chuyển một lúc phải có quyết tâm lớn lắm thì mới vượt qua
được, thế mà Hoàng chỉ cảm nhận thấy được kinh mạch có hơi căng ra thì chả cảm
nhận được bất kì một cảm giác đau nào, có lẽ đây chính là điều tốt mà căn cơ
vững chắc mang lại.
Bước cuối cùng sau khi hoàn thành bẩy bẩy bốn chính vòng chu thiên các sợi
linh lực đã hoàn toàn liên kết với nhau làm một thể việc còn lại chỉ việc đưa
chúng về đan điền, cố định chúng tại một chỗ là được, ở cảnh giới này mặc dù
không có quá nhiều chuyển biến về lượng nhưng lại là một bước nhảy lớn về chấ
, ngay khi Hoàng vừa tạo thành linh hải đột nhiên từ đan điền thả ra một đám
linh lực cực kì tinh thuần cọ rửa gắp cơ thể Lê Hoàng đẩy hết các tạp chất ra
bên ngoài, một cảm giác thoải mái không lời truyền lên não cậu, ngày trước khi
mới bước vào luyện khí tầng một cậu cũng đã được thử cảm giác này một lần.
Đợi đến khi nào cảm giác đó biến mất thì Hoàng đứng dậy đi vào nhà tắm tẩy rựa
sạch sẽ trên người chất cặn bạ cùng mùi hôi đi, một cảm giác phiêu phiêu tồn
tại trong người cậu, tối hôm đó Hoàng ngủ một giấc rất ngon.
Khi đã lên luyện khí kỳ tầng bốn Hoàng liền ngay lập tức bắt tay vào hoàn
thiệm nốt những bước cuối của Khu Vật Thuật do đã có căn bản từ trước lên mất
chưa đên một tuần Hoàng đã có thể nói là hoàn toàn luyện thành Khu Vật Thuật,
ít nhất thì dùng để điều khiển phi kiếm vẫn còn dư sức.
Ngay tại sân sau này Lê Hoàng sẽ thử điều khiển phi kiếm bằng khu vật thuật
lần đâu tiên thật là đáng mong chờ, cậu mơ ước có một thanh phí kiếm từ lâu
lắm rồi, phải nói đúng hơn là từ lúc mới tu tiên Hoàng đã luôn muốn trang bị
cho mình một kiện pháp khí.
Hoàng lấy từ trong túi trữ vật ta một thanh đoản kiếm màu lam dài tầm bốn mươi
phân trên thân kiếm được khắc lên đầy dẫy các hình thì kì lạ, đấy chính là
trận pháp, thanh phi kiếm này chính là của tên Lý Mộc bị Hoàng giết chết, muốn
sử dụng được thanh phi kiếm này trước hết Hoàng cần phải luyện hóa nó trước
đã.
Các đệ tử tạp dịch thì không được học cách luyện hóa pháp khí, Hoàng phải bí
mật bỏ năm viên linh thạch ra để mua từ một tên tán tu.
Đầu tiên Hoàng cần phải đưa linh lực của mình vào thanh kiếm, để linh lực trải
đều thanh kiếm từ đầu đến đuôi, từ từ dò xét xem có gì dị trạng không, một lúc
sau Hoàng tìm thấy một chữ Lý Mộc được tạo ra bằng máu và linh lực của hắn bên
trong thanh kiếm, đây chính là ấn ký
Có thể hiểu đơn giản ấn ký chính là thứ dùng để đánh dấu chính chủ lên pháp
khí của mình, nếu pháp khí đã được đánh dấu thì chỉ có chủ nhân của nó mới có
thể sử dụng được, nhưng ấn ký không phải là không có cách giải thức chất thì
phá nó lại khá dễ, nếu chủ nhân của pháp khí chết thì ấn ký sẽ bị suy yếu đi
rất nhiều và rất dễ bị xóa đi đặt chủ quyền khác, hoặc sử dụng một sức mạnh
quá áp đào để cưỡng ép xóa bỏ ấn ký của kẻ yếu hơn cũng là cách, công việc xóa
ấn ký Lý Mộc rất dễ dàng, vì dù sao chủ của nó đã chết từ rất lâu rồi, để thêm
mấy tháng nữa ấn ký còn tự biến mất chứ chả cần phải tự tay xóa.
Lê Hoàng nhỏ màu vào phi kiếm, chờ nó ngấm vào thân kiếm rồi dùng linh lực hòa
quyện với máu di chuyển đến chỗ ấn ký cũ vừ bị xóa đi thay vào đó là chữ Lê
Hoàng vậy là xong, từ giờ trở đi cậu chỉ cần đều đặn dùng linh lực ôn dưỡng
cho ấn ký không bị suy yếu đi là được.
Ấn ký không nhất thiết cứ phải là tên của chính mình, nó của thể là nghệ danh,
thơ ca, hình ảnh yêu thú, yêu vật, hình ảnh trừu tượng, thậm trí là cả công
pháp... bất cứ thứ gì mà mình thích miễn là nó phải được làm bằng máu và linh
lực, dĩ nhiên ấn ký càng to, càng dài thì cũng tốn máu và linh lực nhiều hơn
mà điểm lợi duy nhất của nó kéo dài thời gian ấn ký bị xóa đi chủ yếu vẫn chỉ
là để làm màu, và ấn ký có thể đánh ở bất cứ đâu tuy thích trên pháp khí.
Hoàng ngồi mất hơn môt tiếng để luyện hóa và ôn dưỡng thanh phi kiếm cho nó
quen thuộc với mình.
Hoàng vận dụng khu vật thuật bám vào phi kiếm điều khiển cho nó bay lên không
chung, cậu từ từ điều khiển thanh phi kiếm nhắm vào tẳng đá rồi phi thẳng về
phía trước ' xẹc xẹc xẹc ' những tiếng cọ sát chói tai vang lên, thanh kiếm
cắm ngập tảng đá, " thật là sắc, thế mà không thể phá vỡ được phòng ngự của
Trần Hồng " Hoàng bất ngờ trước độ sắc của thanh kiếm, chỉ tính về điều này
thôi cũng đã đủ ăn đứt mấy thanh bảo kiếm ở phàm trần rồi, mà phi kiếm không
chỉ có độ sắc trên thân kiếm còn được khắc thêm loại trận pháp ra tăng khả
năng điều khiển, sự liên kết với Khu Vật Thuật vì vậy mà điều khiển phi kiếm
cũng dễ hơn điều khiển mấy vật bình thường.
Hoàng rút phi kiếm ra điều khiển nó chém xung quanh tảng đá, để lại những vết
chém sắc ngọt, thanh phi kiếm này phải nói là chém sắt như chém bùn, cậu
nghịch phi kiếm 5 phút thì cũng hết sạch linh lực, thanh phi kiếm cũng chỉ có
thể làm đòn sát thủ mà thôi, mà cũng không thể để nó lộ ra ngoài ánh sáng nhỡ
đâu người của Lý gia phát hiện ra thì sao ?
Lúc trước Hoàng đã nhận ra được tầm quan trọng của việc đánh chắc căn cơ là
như thế nào vậy lên bây giờ cậu quyết định tu luyện cho thật chắc chậm cũng
được miễn là căn cơ tốt.
Thời gian như thoi đưa, nhoáng cái ba tháng nữa lại qua, lúc này Lê Hoàng đang
bí mật đi xuống phương thị để đổi lấy đan dược, cậu vừa đi vừa trầm tư suy
nghĩ về vấn đề tu luyện của mình, Hoàng đã là luyện khí trung phẩm, hành khí
đan đã không thể đáp ứng được nhu cầu tu luyện của cậu nữa rồi, tụ khí đan là
thứ thay thế cần thiết trong tu luyện, hiện tại thì công pháp Tụ Linh Khí
Quyết cũng không còn phù hợp với tốc độ tu luyện của Hoàng, vấn đề bây giờ là
kiếm đâu ra công pháp cao cấp hơn ? Trường Xuân Quyết lại không phù hợp với cơ
thể của Hoàng.
Lê Hoàng thừa đủ điều kiện để có thể tiến vào ngoại môn với những điều kiện tu
luyện tốt hơn như nhà gỗ với đủ nội tạng, mỗi tháng nhận ba viên tụ khí đan,
có thể tự do chọn lựa công pháp tốt hơn và điều quan trọng nhất là có thể kiếm
điểm cống hiến tông môn để đổi lấy pháp khí, công pháp, pháp thuật, đan
dược... nhưng Hoàng không muốn vào vì dạo gần đây mọi thứ đang trở lên hết sức
quỷ dị, Trần, Lý hai nhà chính thức tuyên chiến vài tháng trước đột nhiên Trần
gia nhận thua lui về nhường lại toàn bộ lợi ích ở tông môn cho Lý gia trong
khi hai nha đang rất cân nhau, thế là thế nào? Hoàng không ngu đến mức nghĩ
Trần gia nhát đến mức không muốn đánh một trận.
Ngoài ra rất nhiều người đang biến mất dần, ngày trước Hoàng hiếm khi thấy đệ
tử nội môn xuống núi thì dạo dần đây có thể bắt gặp liên tục, các tiền bối
trong tông môn cũng vậy, bằng chứng tốt nhất là số rác đang giảm dần theo ngày
tất cả chứng tỏ số lượng tu sĩ trong tông môn giảm dần.
Những điều đó làm cho Hoàng cảm thấy bàng hoàng, Linh Sơn Môn sắp gặp đại nạn
đến nơi mà họ lại muốn bỏ lại những người không quan trọng, và Hoàng cũng
không muốn quan hệ quá sâu với cái môn phái này, " có lẽ phải mình phải tìm
cách liên lạc với Trần Hồng với được."
Và bây giờ Hoàng càng chắc hơn về giả thuyết của mình, cửa hàng của Trần Gia
cùng một số gia tộc khác đang chuyển đồ đi để đóng cửa, Hoàng nhanh chóng mua
lấy mười viên tụ khí đan rồi đi về.