Người đăng: Khanhtoanskt@
Nhận xong ngọc giản, Tử Phàm cùng đám người Ngũ Luân ôn chuyện cũ thêm một
chút lúc này mới về chỗ ở.
Nhìn đám ngọc giản trước mặt, hắn chỉ biết thở dài. Nghĩ đến ước muốn lúc mới
vào tông môn là luyện ra một viên đan dược trường sinh. Tử Phàm hắn cảm thấy
thật buồn cười, nhưng bây giờ ông trời đã mang đến cho hắn cơ hội đó cho nên
việc luyện đan không còn quá quan trọng nữa.
Mà lúc này Tử Phàm hắn lại nghĩ đến chuyện học luyện khí, bởi vì trong luyện
khí có gồm cả trận pháp cùng trận văn. Như vậy sau này hắn vừa có thể luyện
binh bán lấy tinh thạch cũng như sử dụng kiến thức về trận pháp để xông vào
các cổ tích.
Song tu, đây là quyết định của Tử Phàm, hắn cảm thấy cái gì cũng có thể làm
được chỉ biết ngươi có đủ nhẫn nại và tài năng hay không thôi.
Khép lại ý nghĩa, Tử Phàm Phàm hắn lại điên cuồng nhập vào ghi nhớ dược thảo.
Một ngày, hai ngày... Mắt Tử Phàm trở nên đỏ ngầu, nhưng điều đó dường như
không làm hắn ngừng lại. Hắn không quan tâm tiếp tục ghi nhớ, đầu óc của hắn
dần dần bị bịt kín bằng những tri thức thảo dược.
. ..
Cho đến một tháng sau, tại nơi ở của đệ tử ngoại môn Tứ Trạch Tông, một bóng
người từ trong phòng bước ra. Đây là một người thanh niên dáng vẻ gầy ốm hốc
hác cùng tóc tai bù xù, Tử Phàm hắn lúc này đến chính mình cũng không nhận ra
được bản thân. Nhưng trên mặt hắn lại gượng ra một nụ cười,...
Hít một hơi sâu, hắn trở lại phòng chuẩn bị một chút. Do vài ngày trước hắn
nhận được thông báo thực hiện nhiệm vụ hàng năm, đây là quy định bắt buộc của
tông môn cho đệ tử ngoại môn trở lên mỗi năm phải hoàn thành cho mình một
nhiệm vụ. Nếu không sẽ bị giáng cấp đệ tử cũng như có khả năng sẽ bị trục xuất
khỏi tông Môn.
Một lúc sau hắn lại bước ra, lúc này đã trở lại vẻ tuấn tú vốn có, mắt sáng
như sao, môi hồng, tóc đen dài không gió mà bay cùng với một thân Trường bào
tử sắc. Hắn giữ sắc mặt lạnh lùng bước đi, theo như mục tiêu thì Nhiệm vụ
đường nằm ở phía tây cho nên hắn phải đi về hướng đó.
Nhiệm vụ đường này làm việc hết sức đơn giản do một vị chưởng lão tông môn
quản lý, ngươi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ sẽ đạt được ban thưởng đã đề ra.
Cho nên nơi này lúc nào cũng đông đúc đệ tử ra vào, bởi hoàn thành nhiệm vụ họ
sẽ có thể kiếm được rất nhiều tinh thạch, đan dược.
Lúc này Tử Phàm cũng đã đến nơi, hắn hai con mắt thì đang chăm chú đánh giá
cảnh tượng nơi đây. Nhiệm vụ đường này được xây dựng theo kiểu tửu lầu, dưới
là cho các đệ tử nhận nhiệm vụ trên là nơi uống trà luận đạo. Thấy vậy, hắn âm
thầm gật đầu, cảm nhận Nhiệm vụ đường này rất thích hợp cho đệ tử.
Bước vào bên trong, không khí có sự thay đổi náo nhiệt hơn bên ngoài, ai nấy
đều bàn tán về nhiệm vụ. Tử Phàm hắn nhìn xung quanh một chút rồi bước đến
trước bảng nhiệm vụ dành cho ngoại môn đệ tử.
Cái này phân chia ngoại môn, nội môn, hạch tâm đều có ý nghĩa sau đó. Nó có
thể cho các đệ tử tôi luyện, ngoại môn sẽ làm nhiệm vụ với ngoại môn, nội môn
cùng hạch tâm cũng như vậy. Nếu không ngoại môn mà làm nhiệm vụ của hạch tâm
thì sợ rằng sẽ có chuyện xảy ra, đây cũng chính là lý do.
Tử Phàm lẩm bẩm, hắn cảm thấy những nhiệm vụ cho ngoại môn này quá dễ dàng mà
ban thưởng lại quá thấp hắn lắc đầu.
Bỗng bất ngờ sau lưng hắn vang lên những tiếng ồ trầm trồ ngưỡng mộ, theo bản
năng Tử Phàm quay lại.
Bên trên bầu trời ngoài Nhiệm vụ đường, có hai đạo trường hồng một xanh một
vàng đang bay tới. Lại gần, Tử Phàm có thể thấy rõ đứng trên phi kiếm màu xanh
là một nữ tử xinh đẹp như tiên, nữ tử này lại chính là người mà hắn gặp lúc
mới đến tông môn. Theo sau nàng ta là một nam tử anh tuấn, hai mắt sắc bén
cùng trường bào màu vàng tung bay phiêu dật. Hai người cứ thế nối đuôi nhau mà
đến, đoàn người phía dưới lập tức tránh đường cho bọn họ.
Toàn bộ nam tử xung quanh nhìn thấy lam y nữ tử lại gần thì ánh mắt đều lộ ra
vẻ si mê nhưng họ rất nhanh chóng cúi mặt không dám nhìn lần nữa. Bởi vì ánh
mắt của nam tử mặc trường bào màu vàng kia trừng lại, người nào người đấy đều
bị dọa cho sợ hãi.
Tử Phàm thấy lạ liền hỏi một tên đệ tử ngoại môn đứng cạnh mình, người kia
quay lại thấy hắn liền rùng mình. Hắn nhận ra Tử Phàm, bởi hắn cũng là một
trong những người chứng kiến Tử Phàm nhất quyền đánh bại Văn Bộ tu vi luyện
thể tầng năm. Đến tu vi như vậy còn bị đánh bị đánh bại mà hắn chỉ mới luyện
thể tầng ba, cho nên khi bị gọi lại hắn mới giật mình.
Hắn vừa run vừa nói khi thấy bộ mặt lạnh lùng của Tử Phàm, Tử Phàm thấy vậy
cũng không phản ứng chỉ hỏi thẳng vào vấn đề.
Nghe hỏi, tên kia không dám chậm chề lập tức trả lời : - " Tử sư huynh, hai
người kia chính là Tuyết Sương sư tỷ cùng Văn Long Sư huynh. Cả hai đều là
hạch tâm đệ tử tu vi luyện thể tầng tám, được tông môn vô cùng coi trọng đưa
vào danh sách thiên tài của tông môn. Chỉ mất ba năm mà thôi, hai người từ một
tên đệ tử vô danh lại trở thành người nổi bật cùng thế hệ. "
" Ba năm luyện thể tầng tám. " Tử Phàm lắc đầu, hắn cảm thấy như vậy vẫn là
quá chậm. Nửa năm, hắn khảng định có thể từ Luyện thể tầng năm đạt tới tầng
chín, sợ rằng đến lúc đó hắn có thể vượt cấp chiến đấu với Trúc cơ sơ kỳ.
Hai người Tuyết sương cùng văn Long sánh vai đi tới chỗ trưởng lão quản lý
nhiệm vụ đường để nhận trả nhiệm vụ. Vung nhẹ tay, trên bàn lập tức xuất hiện
một viên đá trong suốt đỏ rực. Không gian xung quanh cũng bị nó làm sáng đỏ
một phạm vi nhỏ, người đứng gần cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ mà nó tỏa
ra.
Tuyết sương lạnh lùng nói, một giọng nói làm trái tim của rất nhiều nam nhân
phải đóng băng lại.
Đối diện trước mặt, vị Trưởng lão tưởng như bất động kia lúc này bỗng nhiên
gật đầu, cánh tay vung lên rồi thu lại. Hỏa viêm thạch lập tức biến mất thay
vào đó là rất nhiều tinh thạch cùng một bình đan dược.
Những đệ tử xung quanh ánh mắt ngay lập tức sáng lên lộ vẻ thèm khát nhưng
cũng nhanh chóng lắc đầu cười khổ. Một viên hỏa viêm thạch này không có dễ lấy
như vậy, chúng thường được một bầy cấp một hỏa viên có thể so sánh với tu sĩ
luyện thể tầng bảy bảo vệ. Cái này làm cho ngay cả võ giả luyện thể tầng chín
phải chật, vậy mà đôi nam nữ trẻ tu vi luyện thể tầng tám này có thể lấy được.
Trước những ánh mắt như vậy, hai người Tuyết Sương chậm rãi rời khỏi. Vừa đi
Văn Long còn nhếch lên một nụ cười đắc ý, trong đó còn có 1 chút khinh thường.
Nháy mắt hai người hóa thành hai đạo trường hồng bay về phía xa, nhìn thấy hai
người rời đi Tử Phàm hắn cũng không đứng đó nữa mà trở lại bảng nhiệm vụ.
Hắn thấy hai người này cũng chẳng phải đối thủ của mình, nên cũng không quá
quan tâm.