Lại Một Lần Điên Cuồng.


Người đăng: Khanhtoanskt@

Hỏa kiếm được Tử Phàm sử dùng máu huyết nhận chủ, sau khi nhận chủ người và
linh khí sẽ có một loại liên hệ vi diệu. Giúp cho võ giả có thể tùy tâm sở dục
khống chế, nhưng người khác mà muốn đoạt lấy dùng nghi thức này để nhận chủ
thì cũng không phải dễ dàng. Đầu tiên là phải sở hữu sức mạnh nghiềm đối với
chủ nhân hiện tại của linh khí, thứ hai cũng chính chủ nhân của linh khí đã
chết thì có thể dễ dàng nhận chủ.

Nhưng nếu linh khí đạt tới mức thông linh có được linh trí thì cách thức nhận
chủ này không thể thực hiện. Trừ khi ngươi sức mạnh ngươi nghiền ép cả nó cũng
như được nó tự nguyện nhận ngươi làm chủ. Mà loại binh khí đạt tới thông linh
này thì vô cùng khó gặp, bởi vì số lượng của chúng quá ít ỏi. Bọn nó chỉ có
thể được thế giới thai nghén ra cũng như các vị siêu cấp đại năng hi sinh một
phần bổn nguyên để cho cao cấp luyện khí sư luyện chế mới có khả năng sinh ra.
Nhưng cách này xác xuất thành công thật sự rất nhỏ cũng như không đại năng nào
chịu hi sinh bổn nguyên vì nó, chỉ là một phần nhỏ bổn nguyên thôi cũng mang
lại cho họ tổn thương nặng nề.

Linh lực từ từ di chuyển vào kiếm, hỏa kiếm sau khi nhận linh lực liền có hỏa
diễn nóng bỏng trào ra. Nhưng lại không hề gây một chút tổn thương nào cho Tử
Phàm, hỏa điểu lúc này không có lớn như trước đang bay quay thân kiếm. Nó làm
cho Tử Phàm càng thêm phấn khích hơn :


  • " vui vừa thôi đừng vui quá. Có lẽ ta nên đến xem huynh đệ ở phát đan
    phòng, cũng khá lâu rồi. "

Thu hồi Hỏa kiếm vào túi trữ vật, Tử Phàm tiện tay cũng thu nốt cả những thứ
khác vào túi của mình còn ba cái túi trữ vật kia đều bị hắn hủy đi. Đây cũng
giúp cho hắn tránh vài cái thứ phiền phức lần mò theo đến, bởi bản thân lúc
này thực lực vẫn chưa đủ để tự bảo vệ mình.

Bước ra cửa, hắn mang theo sắc mạnh lạnh lùng, làm người ta nhìn hắn giống như
một tảng băng lạnh lẽo không hơn không kém. Những đệ tử đã từng thấy hắn trước
kia đều cảm thấy hắn giống như thay đổi thành một con người khác. Không còn
vui vẻ, đùa nghịch ồn ào, huyên náo như trước nữa mà đã trở nên lạnh lùng, sát
phạt tỏa ra sát khí nồng đậm.

Phát đan phòng vẫn như cũ người ra vào tấp nập, ai nấy mặt mũi vui vẻ đi vào
nhưng lại rất nhanh có người đi ra với vẻ mặt tức giận. Tử Phàm hắn nhận ra
như thế thì không khỏi lắc đầu," nơi này vẫn như thế, vẫn bá đạo không một
chút thay đổi. "

Trong lúc đứng suy nghĩ, bỗng hắn bị một tên đệ tử khác va phải. Nhìn y phục
của người này có thể nhận ra là một tên đệ tử ngoại môn, tu vi theo Tử Phàm
đánh giá chính là luyện thể tầng năm. Tên này giống như đang tức giận, thấy
bản thân bị kẻ khác đụng vào hắn lập tức trợn mắt lên chửi ầm :


  • " Ngươi không có mắt sao, đi đứng vậy hả. Có tin lão đây đánh gãy hai chân
    rồi móc hai con mắt không chòng của tên tiểu tử ngươi ra không ! "

Nghe giọng phách lối, không biết nhận sai mà còn đổi lỗi cho người khác trong
khi chính bản thân mình mới là người sai. Sắc mặt hắn lập tức tức trở nên lạnh
băng, con ngươi băng lãnh có chút chất chứa một tia khinh thường. Cả người bất
động chăm chú nhìn nam tử kia :


  • " Ngươi có biết ta ghét nhất loại người gì không? Đó chính là thực lực
    không đủ mà ở trước mặt người khác la hét lớn tiếng. "

Dứt lời, Tử Phàm đấm ra một quyền có sóng kình lực tràn ra, quyền như lôi điện
chớp mắt đã đến trước ngực tên kia. Hắn lập tức bị một quyền mạnh mẽ này đánh
bay ra xa mười mét hơn kém, miệng phun một ngụm máu tươi. Các đệ tử xung quanh
nhìn cảnh trước mắt ai nấy đều không thể tin nổi, thanh niên trẻ này vậy mà
lợi hại như vậy.

Ai không biết tên đệ tử ngoại môn kia, hắn tên Văn Bộ tu vi luyện thể tầng
năm. Sự mạnh mẽ được đánh giá cao hơn đối thủ cùng cấp, là người tiếp giáp với
danh giới vượt cấp khiêu chiến. Vậy mà lúc này lại bị người khác dễ dàng một
quyền đáng bay, còn thổ ra tiên huyết.


  • " Trời ạ ! Kẻ này là ai vậy ? "


  • " Ngươi không biết sao? Tên thiếu niên này chính là sư đệ nhỏ nhất trong
    phát đan phòng, vừa mới gia nhập Tông Môn một năm trước. "


  • " Cái gì ! Mới có gia nhập Tông môn một năm tu vi đã là luyện thể tầng
    năm... Cái này thập sự là thiên tài mà. "


Các đệ tử xung quanh thi nhau bàn tán, ai nấy thái độ đều thay đổi liên tục từ
giật mình hốt hoảng cho đến âm trầm. Động tĩnh quá lớn dẫn đến người trong
phát đan phòng tất cả đi ra, dẫn đầu là Ngũ Luân cùng thất huynh đệ.

Nhìn thấy mọi người xúm xít lại xem cái gì đó, Ngũ Luân đám người tính tò mò
nổi lên muốn vào xem một hai. Bỗng nhiên Ngũ Luân cả người sững sờ, sau đó là
giật mình, cuối cùng trên mặt hiện ra nét vui mừng.


  • " Bát đệ. "

Tiếng Ngũ Luân vang lên làm cả đám huynh đệ phát đan phòng giật mình nhìn lại,
khi thấy Tử Phàm thì lập tức vui mừng. Bọn họ tình cảm coi hắn giống như là
huynh đệ ruột thịt vậy, nên quá lâu không gặp sẽ làm họ xúc động.

Tử Phàm nghe có người gọi mình thì nhìn lai, thấy bọn Ngũ Luân hắn trên miệng
có gượng ra một nụ cười nhẹ. Việc này đối với hắn chính là một giới hạn, nhiều
ngày qua như vậy hắn biết bản thân cảm xúc đang bị một thứ dị lực nào đó gặm
nhấm, nuốt chửng cho đến khi biến mất. Việc này lúc đầu làm hắn bối rối hoảng
sợ nhưng về sau hắn cũng coi đó là bình thường, muốn đạt được cái này thì đánh
đổi cái khác đó chính là quy luật.

Ngay lập tức đám huynh đệ kéo theo Tử Phàm vào phát đan phòng bỏ qua mọi người
xung quanh, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Văn Bộ nhìn cảnh trước mắt liền tức đến hộc máu, cái này bao che người cũng
thật quá đáng. Hắn hận nắm chặt tay thề rằng sẽ không đội trời chung với bọn
người Phát đan phòng này :


  • " Các người được lắm! Văn Bộ này sẽ ghi nhớ ngày hôm nay. "

Nói xong hắn một tay ôm ngực đi xuống núi, vừa đi miệng hắn không ngừng lẩm
bẩm. Mọi người xung quanh thấy chuyện đã xong thì cũng giải tán, mọi thứ lại
trở về bình thường.

Trong phát đan phòng, huynh đệ Tử Phàm nói cười vui vẻ. Bọn Ngũ Luân liên tục
hỏi hắn đã làm gì trong mấy tháng qua, cùng với đó là sự bất ngờ khi phát hiện
tu vi Tử Phàm tăng tiến vượt bậc.


  • " Bát đệ, ngươi quả thật là thiên tài. "

Cái kia được gọi là nhị ca nói, nhưng người khác lại thi nhau gật đầu đồng ý.
Thế thôi, Tử Phàm hắn vẫn im lặng, để lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng ít nói.
Lâu dần, người cũng nhận ra hắn khác thường thì bắt đầu nghi hoặc, theo bọn
hắn nhớ bát đệ là một người năng động, hoạt bát, tính tình vui vẻ. Nhưng lúc
này đây đứng trước mặt bọn hắn lại là một Tử Phàm hoàn toàn khác lạnh lùng, ít
nói, còn có một chút khát máu.


  • " Sư đệ, ngươi làm sao vậy ? Ta cảm thấy ngươi hình như đã biến thành một
    người khác. "

Ngũ Luân không nhịn được nghi hoặc hỏi, nhưng người khác nghe vậy thì cũng
chăm chăm nhìn Tử Phàm.

Hắn cười ha hả : " Ta vẫn rất bình thường ! Chắc mọi người đa nghi quá mà
thôi. "

Nghe hắn nói vậy bọn Ngũ Luân cũng không hỏi gì thêm nữa, chỉ là lời sau đó
của Ngũ Luân lại làm hắn đau đầu.


  • " Nhân đệ ở đây, sư huynh cũng nhắc nhở ngươi một chút. Ba tháng sau sẽ
    diễn ra một cuộc tuyển chọn Linh sư, cuộc tuyển chọn yêu cầu tất cả linh đồng
    phải tham gia. Vây nên ngươi hãy cố gắng trong thời gian này có thể thuộc bao
    nhiêu linh dược, yêu thú quyển thì thuộc. "

Vừa nói hắn vừa đưa cho Tử Phàm bảy cái ngọc giản từ quyển thứ tư đến quyển
mười, trong đó quyển một và hai Tử Phàm hắn đã thuộc. Quyển ba thì hắn đã
có... Hắn lúc này chỉ biết thở dài :


  • " Lại một lần phải điên cuồng nữa rồi. "


Tiên Lộ Độc Tôn - Chương #21