Người đăng: nguyet
Trước khi chết, hắn cũng không rõ một tu sĩ Luyện Khí Sơ Kỳ nhỏ bé
như thế nào có thể khống chế linh khí tấn công.
Dương Phàm thở nhẹ ra một hơi, linh quang chợt lóe, linh khí hạ phẩm
Thanh Phong Kiếm về trong tay hắn.
Nhìn thanh phi kiếm này, hắn đột nhiên nghĩ tới sư tôn Liễu Vô Ngân
của mình.
Thanh Phong Kiếm chính là do Liễu trưởng lão tặng cho Dương Phàm nhân
ngày hắn tiến vào Ngưng Thần Kỳ.
- Hừ, trừ tử đệ gia tộc Dương gia bảo ra, người ngoài làm sao biết
được linh khí đã sơm tương liên với tâm thần ta. Cho dù hiện tại ta
chỉ là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ, chỉ cần tiêu hao nhiều pháp lực
vẫn có thể khống chế kiếm này.
Dương Phàm mặt đầy vẻ cười lạnh. Vừa rồi một kiếm giết địch lại
tiêu hao hơn nửa pháp lực trong cơ thể hắn.
Đương nhiên, sở dĩ có thể thành công cũng có quan hệ tới việc lúc
trước hắn giả vờ yếu đuối và phối hợp hoàn mỹ lăng không thuấn
kích (lăng không đánh ra một đòn trong nháy mắt).
Nếu như thanh niên kia cẩn thận không khinh địch thì Dương Phàm cho dù
có thể thủ thắng, lại rất khó để có thể dễ dàng một kiếm giết
địch như thế, hơn phân nửa là phải trả một cái giá không nhỏ.
Ánh mắt Dương Phàm quét lên hai cỗ thi thể, mắt dừng ở túi trữ vật
cùng pháp khí của bọn họ.
Đậy đều là chiến lợi phẩm!
Không chút do dự, Dương Phàm mở túi trữ vật của hai người, điểm
lướt qua chiến lợi phẩm bên trong.
Sáu bảy kiện pháp khí, một hai trăm khối linh thạch, còn lại là
một số linh đan, tài liệu
Trong đó, khối thanh chuyên kia gợi nên sự chú ý của Dương Phàm.
Nhặt khối thanh chuyên lên, Dương Phàm cảm nhận được một cỗ khí tức
trầm trọng áp lực. Mặt ngoài thanh chuyên có một số ký hiệu huyền
diệu.
Hơi nhận biết một chút, Dương Phàm phát hiện pháp bảo này dĩ nhiên
là một món linh khí trung phẩm.
Linh khí trung phẩm!
Đây là một trong những thứ khiến thanh niên có gan xuống tay với sư
tôn của mình.
Nhưng lấy tu vi Luyện Khí Đại Viên Mãn của thanh niên kia, mượn bí
thuật trả một cái giá lớn cũng chỉ có thể miễn cưỡng thúc giục
pháp bảo này một lần, mà chỉ có thể dùng để phòng thân mà không
thể dùng để đối địch.
- Hô!
Dương Phàm cố nén kích động trong lòng, ý niệm khẽ động liền thu
khối thanh chuyên này vào trong Tiên Hồng Không Gian.
Một bảo vật quý trọng như vậy, giai đoạn hiện này Dương Phàm không
thể khống chế, bỏ vào kho hàng trong Tiên Hồng Không Gian càng có vẻ
an toàn một chút.
Nếu để vào trong túi trữ vật, bị tu sĩ thần thức cường đại cảm
giác đến, chắc chắn sẽ gây ra họa sát thân.
Hơn nữa, Dương Phàm từ trong đối thoại giữa hai người vừa rồi mà
biết được, thanh chuyên này dĩ nhiên là một trong các linh kiện pháp
bảo trấn sơn của Kim Hồng Môn.
Như vậy, Dương Phàm lại càng không dễ dàng vận dụng vật này.
Sau khi thanh lý chiến lợi phẩm, Dương Phàm trong lòng cực kỳ sảng
khoái. Lúc này mặc dù mạo hiểm một chút nhưng thu hoạch có chút
phong phú, mang đến cho mình lợi nhuận không nhỏ.
Tìm một góc bí ẩn, Dương Phàm lấy một bình ngọc từ trong túi trữ
vật, chỉ thấy bên trong có một viên thuốc màu tím ánh sáng êm dịu
lớn khoảng ngón út, vừa ngửi đã thấy tâm thần trong sáng sảng
khoái.
- Quả thật là Uẩn Thần Đan trung phẩm!
Dương Phàm mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng cất nó thật kỹ.
"Viên Uẩn Thần Đan này, lại thêm trong túi trữ vặt của ta, lúc trước
sư tôn tặng mấy viên Uẩn Linh Đan trung phẩm chưa dùng, đối với tu sĩ
Luyện Khí Hậu Kỳ bình thường mà nói thì có nắm chắc rất lớn đột
phá Ngưng Thần Kỳ".
Dương Phàm âm thầm tính toán trong lòng.
Tác dụng của Uẩn Linh Đan là tinh luyện độ tinh khiết của linh khí,
gia tăng cường độ linh khí của tu sĩ, đối với tu sĩ chưa tiến vào
Luyện Khí Đại Viên Mãn mà nói thì có tác dụng không nhỏ.
Uẩn Linh Đan cộng với Uẩn Thần Đan.
Đây là một tổ hợp tuyệt vời dung để đột phá Ngưng Thần Kỳ.
Tuy nhiên, đối với Dương Phàm Luyện Khí Sơ Kỳ mà nói, Ngưng Thần Kỳ
còn có một khoảng cách, sau khi tiến vào Luyện Khí Hậu Kỳ mới lại
tính tiếp đến chuyện này.
Hơn nữa, trong lòng hắn có một loại cảm giác kỳ quái. Với tính
đặc thù công pháp nghịch thiên của hắn, dùng linh đan tiêu phí thời
gian dài đi bế quan tu luyện còn không bằng đi làm Dược sư trị bệnh
chữa thương cho vài tu sĩ cường đại một chút.
So sánh tốc độ của hai phương pháp này, làm Dược sư dường như còn
nhanh hơn một chút.
Dương Phàm ở nơi hoang dã lại tu luyện một canh giờ, pháp lực sớm
đã khôi phục lại trạng thái đỉnh điểm.
- Hô!
Hắn đứng dậy, nhìn bóng đêm dần dần tán đi, trong không khí có một
tầng hơi nước mỏng manh, lạnh lẽo thấm vào tim.
"Còn có nửa canh giờ nữa trời sẽ sáng, không bằng ta lên đường sớm
một chút, hiện giờ lại có thêm một chút vốn liếng, hẳn là có thể
đi Tú Ngọc Các mua không ít dược liệu."
Dứt lời, hắn lại đi về hướng đường cái.
Trên đường đi gặp hai cỗ thi thể, Dương Phàm trong lòng khẽ động,
không lặp tức đốt cháy mà đi tới trước hai cỗ thi thể này.
Cố chịu mùi xác thối, Dương Phàm xòe bàn tay, thi triển Vũ Lộ
Thuật với vết thương trên thi thể.
Hắn muốn xem một chút, Vũ Lộ Thuật có tác dụng đối với thi thể
hay không.