Người đăng: nguyet
Trên mặt Dương Phàm lộ vẻ nghi hoặc. thầm nghĩ: "Lâm Vũ này tìm
mình, có thể nào có liên quan cùng với sư muội như thiên tiên kia
không đây?"
Từ sau khi gặp mặt sư muội của Lâm Vũ, trong đầu Dương Phàm thường
xuyên hiện lên đôi mắt điềm tĩnh như nước cùng với mùi thơm thản
nhiên ngào ngạt hơi thở hoa cỏ.
- Lâm tiểu thư tìm Dương mỗ có chuyện gì không?
Dương Phàm ghìm cương, đi tới trước xe, cách Lâm Vũ chỉ nửa thước,
có chút chờ mong hỏi.
Lâm Vũ nghĩ nghĩ, vươn một ngón tay ngọc rồi khẽ vạch một cái ở
trước hai người. Một cấm chế kỳ dị bao phủ hai người.
Trên mặt Dương Phàm lộ vẻ khác thường. Đây là bản đơn giản của pháp
thuật cấp hai - Lồng cách âm.
Cũng giống như tu tiên phân chia làm chín đại cảnh giới, pháp thuật
cùng chia làm chín cấp. Từ uy lực thấp nhất cấp một đến cao nhất
cấp chín.
Dưới tình huống bình thường, tu sĩ Luyện Khí Kỳ có thể thi triển
pháp thuật cấp một, nếu muốn thi triển pháp thuật cấp hai vậy thì
hết sức khó khăn. Đương nhiên, nếu cảnh giới cao, có lẽ có thể thi
triển, nhưng pháp lực có chút không đủ.
Lồng cách âm là pháp thuật cấp hai, dưới tình huống bình thường,
chỉ có tu sĩ Ngưng Thần Kỳ trở lên mới có thể thi triển. Tác dụng
của nó là để nói chuyện riêng với nhau, người bên ngoài không thể
nghe được thanh âm.
Lộc cộclộc cộc
Trên đường cái ồn ào náo động, tiếng xe ngựa cùng tiếng vó ngựa
dưới ánh mặt trời đã khuất, vô lực rên rỉ.
Lâm Vũ trầm ngâm nói:
- Dương Dược sư. Ta thấy ngươi chăm sóc người bệnh cứu nhân độ thế,
phẩm chắt như thế thật khiến người tôn kính. Cho new, ta có một
chuyện muốn nhắc nhở ngươi.
- Lâm cô nương mời nói.
Dương Phàm mơ hồ có một loại ảo giác, Lâm Vũ tiếp theo nói đến hẳn
là có liên quan với sư muội thần bí kia.
- Sư muội kia của ta từ nhỏ thiên phú dị bẩm, dùng bế nguyệt tu hoa
chim sa cá lặn cũng không đủ để hình dung dung mạo. Gần hai năm qua,
phàm là nam tử từng gặp nàng thì không một ai có thể chống cự mị
lực. Nếu không cần thiết, sư muội cũng sẽ không xuất đầu lộ diện,
đây cũng là sư tôn lão nhân gia vẫn luôn cường điệu. Nhưng hôm nay sư
muội cho ngươi ngoại lệ một lần, thậm chí vì thế mà trái lệnh sư
phụ.
Lâm Vũ nhìn nam tử trước mắt, trong mắt lộ ra một tia ý tứ khó mà
bắt giữ.
Dương Phàm cảm giác là lạ, Lâm Vũ nói với mình chuyện này làm gì?
Tuy nhiên, nàng đề cập đến chuyện sư muội, Dương Phàm tự nhiên cũng
cảm thây rất hứng thú.
- Ngươi cũng biết. Hiện giờ Tu Tiên Giới Ngư Dương quốc, trong số
tuổi trẻ có mấy người tuyệt thế thiên tài thiên phú xuất chúng?
Lâm Vũ hỏi ngược lại.
- Việc nàyXin Lâm cô nương chỉ giáo.
Trong lòng Dương Phàm có chút ấn tượng, nhưng lại không nhớ nổi tên
mấy người này.
- Trong đó nổi danh nhất là ba ngôi sao mới nổi phân biệt là Sở Vân
Hàn, đệ tử thân truyền của Tam u Lão Ma; Lệ Hồng Phi, con trai Vô Ưu
cốc chủ; Trác Kinh, đứa con kỳ tích của Thanh Nguyên Tông. Ba người
này tuổi đều dưới ba mươi nhưng tu vi bọn họ không một người nào
không phải Ngưng Thần Kỳ trở lên, thậm chí có người bước vào Trúc
Cơ Kỳ.
Lúc Lâm Vũ nhắc tới ba người này, trong lòng cũng có kính sợ.
Trong lòng Dương Phàm hơi kinh hãi. Đại biểu phía sau ba người này
chính là ba thế lực lớn hiện giờ của Tu Tiên Giới Ngư Dương quốc: Ma
Dương Tông, Võ Ưu cốc, Thanh Nguyên Môn.
So với ba thế lực lớn này, gia tộc tu tiên như Nam Lĩnh Dương gia hoàn
toàn là nhỏ bé không đáng kể.
Nghe ý tứ Lâm Vũ, ba ngôi sao sáng kia tu vi thậm chí tiến vào Trúc
Cơ Kỳ! Trúc Cơ Kỳ!
"Trước ba mươi tuồi, liền tiến vào Trúc Cơ Kỳ. Việc này cũng quá
khủng bố rồi"
Dương Phàm quả thực có chút không tin sự thật này. So sánh vói họ,
hắn - từng là đệ nhất thiên tài gia tộc căn bản không đáng nhắc
tới.
Trúc Cơ Kỳ. Dõi mắt toàn bộ Dương gia bảo cũng chưa chắc có một
người!
Nói cách khác, bất kỳ một kẻ nào trong ba người này, đều có thể
quét ngang thế lực nhỏ như Nam Lĩnh Dương gia.
Ngoài ra, cái tên Tam u Lão Ma thì Dương Phàm đã sớm nghe nói. Người
này là ma đầu số một số hai Ngư Dương quốc. Tọa trấn Ma Dương Tông,
uy danh kinh sợ Tu Tiên Giới mấy trăm năm, không người có thể địch
lại.
Lâm Vũ xem ánh mắt kinh dị của Dượng Phàm vào trong mắt, lại nói
tiếp:
- Hiện nay, Sở Vân Hàn cùng Lệ Hồng Phi trong ba ngôi sao sáng đều
đã gặp mặt sư muội một lần, hơn nữa đều là vừa gặp đã yêu, quyến
luyến không quên. Hai người này bởi vì sư muội nên đã từng đại chiến
một lần.
Nói đến đây, Lâm Vũ cũng than nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía
Dương Phàm lộ ra vài tia đồng tình.
Dương Phàm vội vàng hỏi:
- Xin hỏi quý sư muội đã có người ái mộ hay chưa
Lâm Vũ có chút suy nghĩ liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái, thản
nhiên nói:
- Tiểu sư muội từ nhỏ chán ghét chiến đấu, đối với những người
này đều không thích. Trước mắt xem ra, tiểu sư muội chưa ái mộ bất
kỳ nam tử nào.
Biết được kết quả như thế, trong lòng Dương Phàm không khỏi khẽ thở
dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn cũng cảm thấy kinh ngạc vi loại tâm tình
này của mình.
- Dương Dược sư. Ngươi nếu thông minh thì chắc đã đoán được dụng ý
ta nói với ngươi những lời này?
Lâm Vũ cười dài hỏi.
Dương Phàm cũng mơ hồ đoán được một ít. Lâm Vũ này chính là muốn
mình biết khó mà lui, bỏ qua ý đồ với tiểu sư muội nàng.
Tuy là hiểu được đạo lý này nhưng trong lòng Dương Phàm cũng có
chút không cam lòng.
Mười tám năm nay, hắn chỉ đối với nữ tử vừa rồi mới lòng sinh hảo
cảm.
Hơn nữa, cùng là Dược sư, công pháp tương tự như thế. Nếu có thể
kết làm đạo lữ song tu há chẳng phải là điều tuyệt vời?
Thấy Dương Phàm trầm mặc không thôi, Lâm Vũ có chút không đành lòng,
nói: