Bia Mộ


Người đăng: Thongthong2021

Thân ảnh từ trên cây bay xuống. Một thiếu niên xuất hiện đứng trước che cho
Thanh Sơn. Ba người kia giật mình vì không thể nào phát hiện được tu vi của
thiếu niên trước mặt, huống chi hắn còn vô thanh vô tức xuất hiện.

“Ngươi là ai?”

Một tên gằn giọng lên hỏi.

“Tên cẩu thí như ngươi chưa có tư cách biết!”

Khỏe miệng Trần Sơn mỉm cười như châm chọc.

Tên kia như nổi điên lên bất quá có một bàn tay chặn lại.

“Thừa An sư huynh, có chuyện gì?”

“Đừng manh động.”

Thừa An hướng về phía Trần Sơn nói tiếp.

“Tiểu tử, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến ngươi. Bọn ta là đệ tử
của Vân Sơn tông, ngươi đừng nên xen vào.”

Thanh Sơn cũng hô lên.

“Tiểu đệ! Ngươi mau chạy đi. Ngươi không phải đối thủ của bọn hắn đâu!”

Trần Sơn nghe vậy vẫn ung dung đứng đó.

“Tên này vậy mà còn lo cho ta. Đáng cứu!”

Trần Sơn lẩm nhẩm.

“Người này hôm nay, ta nhất định cứu. Ba tên các ngươi mau đi đi. Ta không
muốn giết các ngươi!”

Trần Sơn ánh mắt sáng loáng, trầm ổn nói.

Lời vừa nói ra khiến ba kẻ kia bừng bừng lửa giận.

“Tiểu tử không biết sống chết. Hôm nay ngươi đừng mong thoát được.”

Một tên xuất kiếm chém tới Trần Sơn. Bất quá hắn liền như chết lặng. Trong
chớp mắt Trần Sơn đã kế bên hắn, tay hắn bị Trần Sơn nắm lấy bẻ ngược ra sau.
Thanh kiếm rơi xuống đất cùng tiếng hét vang lên thất thanh.

“Hai ngươi cùng lên đi!”

Trần Sơn thản nhiên nói ra trước sự kinh ngạc, sợ hãi của hai tên còn lại lẫn
Thanh Sơn. Chỉ là trong mắt Thanh Sơn còn hiện lên một tia vui mừng.

“Tiểu tử, ngươi dám đả thương đệ tử Vân Sơn tông.”

Một tên giọng run run hô lên.

“Ta giết hắn còn được.”

Trần Sơn cười chế giễu.

“Tiểu tử chúng ta sẽ đi. Hy vọng người nể tông môn mà tha cho chúng ta.”

Người lên tiếng chính là tên Thừa An.

“Khi nãy các ngươi đã không chịu đi. Bất quá bây giờ muốn đi cũng được. Để lại
hết đồ đạc cho ta.”

Trần Sơn lạnh nhạt nói.

Hai tên kia không nói thêm lời liền quăng lại ba tay nải, đỡ lấy tên bị thương
gấp rút rời đi.

“Huyền Sĩ Nhất Giai Không có khả năng. Dưới tứ giai đừng hòng đả thương được
thân thể ta.”

Trần Sơn nhìn thân thể mình nhưng rồi lại thở dài liền tiện tay lấy ba tay nải
quăng vào không gian giới chỉ.

Trần Sơn tiến lại phía Thanh Sơn đỡ hắn ngồi dậy, đưa hắn một viên đan dược.

“Ngươi uống đi. Sẽ tốt cho ngoại thương của ngươi.”

Trần Sơn hào sảng nói.

“Đa tạ tiểu đệ đã giải cứu. Không hay ta có thể biết được quý danh của đệ?”

Thanh Sơn giọng cảm kích nói ra.

“Ta tên Trần Sơn. Tại sao ngươi lại bị ba tên đó đuổi giết?”

Trần Sơn giống như tùy tiện hỏi ra.

“Hừm… Ta nhớ không lầm thì khoảng hai tháng trước, Hoa trưởng lão dẫn về một
thiếu nữ. Cô ta tên là Trần Yên Nhiên. Đại sư huynh Nghiêm Thanh vừa gặp được
cô ta như đã yêu. Ả ta cũng vậy, suốt ngày bám theo Nghiêm Thanh. Một lần ta
ngăn ả đánh một sư muội trong môn liền bị ả nói với đại sư huynh. Từ đó trong
tông môn, ta thường xuyên bị bón hắn tìm tới. Bất quá trong môn nghiêm cấm
giết đồng môn trừ sinh tử chiến đài. Lần này ra ngoài lịch luyện, bọn hắn là
thừa lúc không có ai giết ta. Cũng may nhờ có ngươi.”

Thanh Sơn như hỏa thần, mặt đỏ bừng bừng nói về Yên Nhiên.

“Thú vị, thú vị! Không biết tiểu Ngọc sẽ thấy như thế nào đây? Ha ha ha”

Trần Sơn cười như bắt gặp được chuyện vui.

Sáng hôm sau, Thanh Sơn rời đi. Trần Sơn liền quyết định tiến sâu vào trong
nội địa Hoành Tinh sâm lâm để quan sát thử xem. Quả Nhiên xuất hiện ngày càng
nhiều khí tức khổng lồ khiến hắn phải rùng mình tránh xa. Đang đi hắn liền
phát hiện ra được một sơn động. Hắn cảm giác được trong sơn động chỉ có khí
tức của một đầu yêu thú tứ giai sơ kì. Hắn liền cắn răng vào xem thử. Trong
sơn động, đôi khi có âm thanh vang lên.

“Khè….khè…”

“Có lẽ là một đầu mãng xà”

Trần Sơn tự nhủ. Quả nhiên khi hắn vừa đi được vài trăm thước hắn liền chạm
mặt với một đầu Hắc m Địa Mãng. Đầu yêu thú vừa thấy trần sơn liền tiến lên
dùng đuôi quật lấy quật để Trần Sơn. Bất quá Phong Vân Ám Ảnh quá kinh dị.
Thân ảnh Trần Sơn ẩn hiện liên tục oanh kích lên ngươi mãng xà. Chỉ có điều
thân thể mãng xà cũng không hề yếu ớt. Trải qua trăm hiệp, Trần Sơn mới có thể
khiến nó bị thương nặng. Bản thân hắn cũng có chút mệt mỏi. Hắn liền tự trấn
định lại, tiếp tục kiên trì xuất chưởng đối mãng xà. Đầu mãng xà cũng trở nên
điên loạn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Đối chiến dai dẳng, cuối cùng
đầu Hắc m Địa Mãng cũng gục xuống. Trần thở phù mệt mỏi liền ngồi xuống khoanh
chân đả tọa.

Hai canh giờ sau, chân khí quanh thân Trần Sơn ba động mạnh mẽ, oành một
tiếng, một đạo bạch quang quen thuộc bao phủ khắp người Trần Sơn. Tất cả các
yêu thú cường đại trong hoành tinh sâm lâm liền như phủ phục, cuối đầu xuống,
thái độ cung kính tuyệt đối với hư ảnh trong đạo bạch quang kia.

Trần Sơn một lần nữa lâm vào ngộ cảnh.

Lần này hắn xuất hiện giữa một biển hải mênh mông.

“Grào…..”

Một đầu thiên long bá khí, uy mãnh, khí thế vô song mãnh liệt nhất lộ đăng
khung khiến cho không gian xung quanh như đổ vỡ, vạn vật như cúi đầu, mặt nước
trong biển hải vô tận như sôi sục lên, sóng dâng ồ ạt.

Trần Sơn chợt tỉnh lại. Hắn nhìn mọi thứ xung quanh im ắng. Hắn cười phá lên.

“Cuối cùng cũng tấn thăng Huyền Sĩ rồi.”

Hắn đứng dậy tiến tới đầu mảng xà kia, lấy ra yêu linh rồi quăng xác mảng xà
vào không gian giới chỉ. kế đến hắn tiếp tục thâm nhập vào trong sơn động. Đi
được vài canh giờ, hắn chạm ngõ cụt. Nằm giữa đường là một tấm bia mộ. Trần
Sơn liền tiến lại gần.

“Tiên Hoàng Chi Lộ

Trùng Trùng Ngục Cảnh

Phá Thương Khung

Đăng Thượng Giới

Hữu Duyên Ắt Ngộ

Vô Duyên Bất Cầu”

Một bài thơ được đề trên tấm bia đá. Trần Sơn đọc xong liền thở dài như có
thêm nhiều suy nghĩ. Hắn liền chắp tay lạy một lạy trước bia.

“Đa tạ tiền bối!”

Trong một khắc này, không gian xung quanh Trần Sơn bỗng như biến hóa. Hắn nhìn
thấy thân ảnh một lão giả mặc hoàng bào, khí thế uy nghiêm. Tay lão chuyển
động liên tục, uyển chuyển như dòng nước. Ngay khi lão giả vừa ngừng tay, một
tòa sen thanh khiết, tràn đầy năng lượng, khí thế như bất khả xâm phạm, thanh
lọc mọi tà ác, âm u trong thế gian.

Trong đầu Trần Sơn lúc này, xuất hiện một cỗ tin tức khổng lồ khiến đầu hắn
như muốn nổ tung. Hắn liền ngồi xuống tỉnh tâm. Hai canh giờ sau, hắn mở mắt,
khóe miệng nở một nụ cười thuần chính, vô tà, vô niệm.

“Thanh Liên Tâm Chi Khí - thiên cấp linh trận tâm pháp, cảm ơn lão!”

Trần Sơn vẻ mặt trầm lắng cúi đầu hướng bia mộ nói.

“Ký ức….”

Như khuất mắc một điều gì đó, hắn thở dài lắc đầu liền rời đi.

“Ta phải trở về tìm hiểu mới được!”

Trần Sơn tự nhủ trong lòng.

Hắn liền tăng tốc. Hai ngày đi không ngừng nghỉ hắn liền về tới Nam Cung
thành. Trần Sơn quay về Trần gia. Hắn qua chào hỏi gia gia, đại trưởng lão rồi
tim tiểu Ngọc nói đôi lời. Sau đó, hắn về phòng. Từ trong không gian giới chỉ
hắn lấy ra một quyển Linh Nguyên đại lúc yếu lược. Hắn lâm vào trầm tư tìm
kiếm một điều gì đó.

“A! Đây rồi!”

Trần Sơn có một tia vui mừng.

“Thanh Liên Huyền Cung 500 năm trước là một trong vài đỉnh cấp tông môn của
Linh Nguyên đại lục nằm ở Tây Vực. Sau khi tông chủ Vạn La thiên tôn giả của
Thanh Liên Huyền Cung mất tích, 50 năm sau, tông môn liền bị các thế lực đỉnh
cấp khác chiếm đóng, xâu xé. Những người đứng đầu của các thế lực đều khẳng
định rằng Vạn La thiên tôn giả đã chết.”

Trần Sơn đọc xong lại trầm ngâm.

“Thông tin quá ít! Xem ra phải tranh thủ thời gian đến Tây vực vừa tìm làm
chuyện kia vừa tìm đến sự phụ. Năm năm quá lâu. Như vậy ta không còn mặt mũi
với người đó!”

Trần Sơn ánh mắt quyết liệt thì thào.


Tiên Hoàng Chi Lộ - Chương #9