Rời Khỏi


Người đăng: Thongthong2021

Sau sự kiện vừa xảy ra, toàn bộ Trần gia tộc nhân khá im lặng. Trong nội viện
hiện tại là Trần Lâm, đại trưởng lão, Phương Kính, Trần Sơn cùng tiểu Ngọc
ngồi bên cạnh.

Trần Lâm thở dài một tiếng hỏi đại trưởng lão.

“Đại trưởng lão, ngươi đã giải quyết ổn thỏa hết tộc nhân chưa?”

“Bẩm tộc trưởng, đã ổn thỏa hết rồi!”

Đại trưởng lão cung kính đáp.

“Tốt! Chỉ có điều trải qua lần này Trần gia ta đã chịu một tổn thất khá lớn!
Sự việc này thật sự rất đa tạ Phương Kính huynh đệ đã ra tay cứu giúp. Phần
nhân tình này Lâm mỗ không biết phải đền đáp như thế nào cho phải!”

Trần Lâm ngữ điệu cảm kích nói.

“Không có gì. Ta chỉ là tiện tay hành sự. Có trách chỉ có thể trách bọn hắn
ngông cuồng dám động đến… Thôi không có gì. Nay nhiệm vụ của ta đã làm xong.
Kính mỗ xin từ biệt. Ngày sau gặp lại!”

Phương Kính khí khái nói ra.

“Phương Kính huynh phần nhân tình lần này ta sẽ không bao giờ quên. Sau này
người có chuyện ta sẽ không từ chối!”

Trần Sơn kiên định nói ra.

“Được!”

Phương Kính gật đầu một cái liền rời đi.

Sau đó, Trần Sơn đưa tiểu Ngọc về nghỉ ngơi liền quay về phòng. Hắn lấy một
cái không gian giới chỉ khác ra xem. Đập vào mắt Trần Sơn đầu tiên là một lá
thư. Hắn liền lấy ra đọc. Đọc xong hắn liền lâm vào trầm tư.

“Đã như vậy, ta nhất định phải tiến sâu vào trong sâm lâm tu luyện rồi. Chỉ có
bước ra từ tuyệt cảnh mới trở thành đỉnh phong được!”

Trần Sơn đầy tự tin nói ra.

Tối đó, hắn tiến vào tu luyện. Không để lỡ bất cứ một giây phút nào.

Uỳnh.

“Tiến cấp rồi!”

Hắn mỉm cười gật đầu liền lấy ra một khỏa bồi nguyên đan nuốt xuống liền đi
tới bồn nước nóng ngâm mình. Xung quanh cơ thể hắn tỏa khí kèm theo đó mà một
mùi khó chịu. Cơ thể hắn đang loại bỏ tạp chất.

Sáng hôm sau, Trần Sơn sang chào tạm biệt mọi người liền rời đi. Hắn còn căn
dặn gia gia hắn cùng đại trưởng lão phải bồi dưỡng võ học cho tiểu Ngọc.

Tiến sâu vào trong sâm lâm, hắn liền phát hiện có một vài khí tức cường đại
khiến hắn phải cẩn thận tránh đi. Lần này khác với lần trước, đầu yêu thú cấp
1 lẫn cấp 2 đều bị Trần Sơn nhất kích tất sát. Thông qua lá thư của Bạch Lão,
hắn biết được người luyện thể như hắn thì việc ăn thịt yêu thú cùng với phục
dụng các loại đan dược bồi bổ căn nguyên, thể chất thậm chí là yêu linh hết
sức cần thiết. Bất quá yêu thú tứ giai trở lên mới hình thành yêu linh. Nên
hắn vẫn chưa nghĩ tới yêu linh của yêu thú.

Càng đi vào sâu, hắn phát hiện càng xuất hiện nhiều yêu thú tam giai cùng tứ
giai.

Ngay lúc này, đối mặt với Trần Sơn là một đầu m Hàn Tri Chu tam giai sơ kì.
Hắn không thừa động tác liền xuất chiêu.

“Kim Sơn nhất kích”

Trần Sơn hô lên. Một quyền ra nện lên thân của Tri Chu. Có điều thân thể đầu
yêu thú này mạnh mẽ, toàn thân nó phát ra khí tức lạnh lẽo thấu xương. Chỉ là
đối với điều này, Trần Sơn cũng không chùn bước, hắn liên tục xuất ra quyền
thủ đánh lên thân thể của đầu tri chu. Bất quá đầu nhện yêu kia cũng không nằm
yên chờ chết, nó dùng mâu chém liên tục về phía Trần Sơn. Tuy nhiên, thân là
thể tu nên tốc độ của Trần Sơn nhanh hơn.

“Huyền Trọng Thanh Sơn!”

Trần Sơn hét lên một tiếng. Hắn xuất ra một chưởng. Chưởng lực khiến cho tốc
độ của đầu nhện yêu kia chậm lại rất nhiều. Chính vì vậy, một chưởng này toàn
diện nện lên người nhện yêu.

“Kréc….”

Đầu nhện yêu rít lên một tiếng liền nằm bật ngửa. Ánh mắt của nó trân trân
ngoan độc hướng Trần Sơn. Hắn cũng không để ý liền tìm kiếm một góc rồi lấy
thân thể yêu hắn đã liệp sát ra chế biến. Hắn một hơi ăn hết thịt yêu thú mà
hắn đã giết rồi sử dụng thêm một khỏa bồi nguyên đan lâm vào trạng thái tu
luyện.

Oành…..

Trong đêm tối, một đạo bạch quang từ trên trời đổ xuống một điểm trên Hoành
Tinh sâm lâm. Các đầu yêu thú cường đại trong hoành tinh sâm lâm ánh mắt sợ
hãi liền lui xa ra khỏi dòng sáng đó giống như nhìn thấy được một vị đỉnh cấp
vương giả trong yêu tộc.

Dưới đạo bạch quang đó chính là Trần Sơn. Chỉ có điều hắn không cảm giác được
những gì phát sinh xung quanh hắn. Hắn lúc này như lâm vào đốn ngộ. Trong đầu
hắn lúc này là một vùng man hoang chi địa. Hắn đôi lúc nghe được rất rõ ràng
tiếng long ngâm vang vọng như xâm nhập vào cơ thể hắn, đẩy ra hết những tập
chất ẩn sâu trong cơ thể hắn khiến cơ thể hắn như được thoát thai hoán cốt.

Trải qua vài canh giờ, Trần Sơn tỉnh lại. Hắn liền đứng dậy vận động cơ thể.

Răng...rắc.

Tiếng xương cốt hắn phát ra giống như đã rất lâu rồi không hoạt động.

“Thiên Long Tinh Thần Biến. Ta đã đạt được đến tầng thứ hai của tàn quyết. Quá
tốt!”

Trần Sơn hưng phấn nói ra.

Hắn thở ra một ngụm trọc khí, liền vận chuyện chân khí quanh thân.

“Luyện khí cửu giai đỉnh phong! Thật sự quá tốt. Môn công pháp này quá bá
đạo!”

Trần Sơn kích động hô lên, không giấu một tia vui mừng.

Cứ như vậy, Trần Sơn điên cuồng tu luyện. Một tháng trôi qua, tu vi của hắn
vẫn giữ nguyên chỉ là được củng cố ngày càng vững chắc. Còn về phần tàn quyết
thì vẫn chưa hề có đấu hiệu tăng trưởng gì. Điều này có chút khiến hắn khó
hiểu. Trong lúc đang phân thần, hắn liền cảm nhận được khí tức của một đầu yêu
thú.

“Tam giai đỉnh phong! Đáng thử!”

Hắn lẩm bẩm.

Trần Sơn lần theo khí tức liền nhìn thấy một đầu Thanh Vân Hùng Sư.

Đầu hùng sư này ngước lên nhìn hắn liền gầm lên một tiếng bổ nhào tới. Trần
Sơn cũng không bị động, hắn ngay lập tức vận khí lao tới xuất chưởng.

Cảnh tượng lúc này không còn giống với một nhân loại đang chiến đấu với một
đầu yêu thú mà là hai yêu thú đang ngạnh kháng với nhau.

“Kim Sơn Nhất Kích”

Trần Sơn vỗ một chưởng lên đầu Hùng Sư khiến nó rống lên một tiếng như điên
loạn.

“Huyền Trọng Thanh Sơn”

Thêm một cự chưởng hướng thẳng đầu Hùng Sư oanh kích.

Oành

“Grào…”

Tiếng hét đau đớn của đầu hùng sư vang lên. Nó bất chấp sống chết cắn xé Trần
Sơn. Trên thân thể Trần Sơn lúc này đã xuất ra nhiều vết thương. Bất quá hắn
cũng không thèm để ý. Hắn chụp được một chân Hùng Sư quật xuống lại xuất ra
thêm một chưởng lên đầu nó. Thân thể đầu hùng sư co giật liên hồi liền bất
động.

“Quả đúng là khó nhằn!”

Trần Sơn nhăn mặt thở ra một hơi trọc khí liền lấy thân thể đầu Hùng Sư kia bỏ
vô không gian giới rồi rời đi.

Đêm đó, hắn ăn thịt đầu Hùng Sư xong liền cảm giác được thân thể tăng trưởng
mạnh mẽ lên.

“Rõ ràng, càng về sau tàn quyết yêu cầu ngày càng cao! Thịt yêu thú cấp một
cấp hai đã là không đủ nữa rồi. Chắc chắn đan dược cũng vậy. Phải nghĩ cách
thôi!”

Trần Sơn lẩm nhẩm trong miệng.

Bất quá hắn vẫn tập trung vào việc tu luyện. Hắn liền lấy trong không gian
giới chỉ mà Phương Kính đưa cho hắn ra một quyển thân pháp.

“Phong Vân Ám Ảnh”

Tu luyện tới đại thành, trong nháy mắt có thể tiến xa trăm dặm.

Trần Sơn cũng không loay hoay liền tiến vào tu luyện thân pháp. Vòng tuần hoàn
tu luyện của Trần Sơn cứ như thế lặp đi lặp lại. Chẳng mấy chốc lại được một
tháng.

Đang đứng trong sâm lâm là một thân ảnh của một thiếu niên dáng người cao ráo,
khí độ bất phàm, phong thái ung dung như là hiểu rất rõ Hoành Tinh sâm lâm
vậy. Thân ảnh lướt nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện bỗng nhiên dừng lại trên một
cành cây cao, tán lá phủ kín chăm chú nhìn xuống phía dưới.

“Thanh Sơn sư đệ, lần này ngươi chết là điều chắc chắn. Ha Ha Ha”

Một giọng cười hèn hạ vang lên.

Thân ảnh trên cây mỉm cười.

“Ba kẻ kia cùng hắn đều là đồng môn. Vì sao lại muốn giết hắn?”

“Chỉ trách ngươi chọc giận Yên Nhiên muội khiến cho đại sư huynh hạ lệnh cho
ta lần này lịch luyện trong sâm lâm này nhất định phải hạ sát ngươi.”

Một tên mắt hí, mũi nhón đưa bộ mặt từ bi nói ra.

“Ta không có chọc gì ả. Các ngươi đừng làm càn. Để tông môn biết được các
người đừng hòng thoát khỏi tội chết!”

Thanh Sơn hét lên. Trên mặt có một tia phẫn nộ. Bất quá người hắn có nhiều vết
thương, không thể làm được gì nhiều.

“Yên Nhiên sao? Chắc lại là ả. Thú vị!”

Thân ảnh mỉm cười.


Tiên Hoàng Chi Lộ - Chương #8