Người đăng: Thongthong2021
Ngay tại lúc này, trong nội viện bầu không khí dường như có chút ngột ngạt,
đâu đó còn phảng phất một tia sát khí.
“Tộc trưởng, ta muốn có một lời công đạo. Quang Nhi của ta không thể cứ như
vậy mà chết được!”
Trần Sư băng lãnh nói.
“Nhị trưởng lão người muốn công đạo như thế nào? Quang huynh đã khẳng định
muốn giết ta. Nếu đổi lại là ta chết chắc ngươi sẽ đòi con ngươi cho ta một
cái công đạo chứ?”
Trần Sơn lạnh nhạt thay gia gia hắn trả lời.
“Ngươi là cái gì mà dám xen vào ta nói chuyện. Hỗn xược!”
Trần Sư bừng bừng lửa giận nhìn Trần Sơn.
“Hừ...ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì mà dám phán xét ta có quyền nói chuyện
hay không. Con người quá kém cỏi thì đi trách con ngươi. Đừng ở đây khóc lóc
đòi cái công đạo. Không biết xấu hổ!”
Trần Sơn không sợ hãi, ương ngạnh nói.
Đại trưởng lão liền lên tiếng
“Trần Sơn ngươi lui ra sau.”
Sau đó, ông ta nhìn nhị trưởng lão.
“Trần Quang hắn chết, ta rất tiếc. Nhưng hắn đã khẳng định sẽ diệt sát Trần
Sơn nên chỉ có thể trách hắn xuất khẩu cuồng ngôn mà thôi!”
“Hay cho một cái xuất khẩu cuồng ngôn!”
Kẻ lên tiếng chính là Vân Sơn tông trưởng lão ngoại môn.
“Ta nói thẳng. Ta ở đây là để đòi lại công bằng cho cháu của ta. Luận bàn đến
điểm thì dừng vậy mà hắn dám ra tay diệt sát. Một kẻ ác tính như thế nhất định
phải chết. Đừng mong có thể gia nhập Vân Sơn tông ta!”
Tên ngoại môn trưởng lão kia bừng bừng sát khí nói ra.
“Ngươi là người ngoại tộc lấy tư cách gì xen vào chuyện nội bộ gia tộc ta.
Hiện tại ta cũng không muốn cháu ta gia nhập Vân Sơn tông cho nên ta mời người
ngay lập tức rời khỏi. Người đâu, tiễn khách!”
Trần Lâm giọng nói hùng hồn, uy thế ngạo nghễ nói.
Tên Hoa trưởng lão nghe vậy liền mặt mũi đỏ bừng như bị sỉ nhục, gằn giọng
quát:
“Ta xem, hôm nay ta không muốn đi thì ai có thể khiến ta rời khỏi. Còn ngươi
ngồi ghê tộc trưởng này cũng quá lâu rồi. Hay là ngươi nhường lại cho nhị
trưởng lão đi. Hắn hiểu chuyện hơn người rất nhiều. Ha ha ha”
Trần Lâm cũng không nén được hỏa khí, hô lên:
“Loạn ngôn! Ngươi thân là một ngoại môn trưởng lão của thất phẩm tông môn vậy
mà làm chuyện như vậy. Ngươi không sợ người khác sẽ biết hay sao?”
Ngoài miệng vừa nói, hắn vừa truyền âm cho Trần Minh cùng Trần Sơn.
“Đại trưởng lão, ngươi quan sát diễn biến có cơ hội lập tức đưa Sơn nhi rời
khỏi. Mọi chuyện nhờ vào ngươi. Còn Sơn nhi, ngoan ngoãn nghe theo lời của của
Minh thúc, đợi có thực lực thì trở về. Quân tử trả thù mười năm không muộn!”
“Sẽ không có ngoại nhân nào biết được chuyện này. Ngày hôm nay, kẻ nào thuận
ta thì sống, nghịch ta thì chết.”
Tên trưởng lão Vân Sơn tông hùng hổ nói ra.
Sau câu nói, nội viện Trần gia liền biến thành hai trận doanh. Tam trưởng lão
và tứ trưởng lão liền tiến qua phía tên Hoa trưởng lão và Trần Sư. Bên này chỉ
còn lại Trần Lâm, Trần Minh và Trần Sơn.
“Trần Lâm, ngươi liền nhượng lại chức vị tộc trưởng ta sẽ tha cho người một
còn đường sống!”
Kẻ mở miệng chính là Trần Sư.
“Mơ tưởng!”
Trần Lâm hừ lạnh.
“Các ngươi làm vậy không sợ tổ tiên trùng phạt hay sao?”
Đại trưởng lão Trần Minh lên tiếng.
“Đã sợ thì không làm. Đã làm thì không sợ. Ta hôm nay chỉ cần Trần Lâm nhường
lại vị trí tộc trường đồng thời cả mạng của Trần Sơn!”
Nghe thấy nhị trưởng lão gằn từng chữ tên của mình Trần Sơn liền đưa tia mắt
lạnh lùng nhìn hắn.
“Đừng có mơ tới chuyện đó! Đại trưởng lão, đi!”
Nói xong, Trần Lâm khí thế lẫm liệt che chắn trước mặt Trần Sơn. Hắn vận chân
khí không nói thêm một chữ nào liền tung ra hàng loạt chưởng thức về phía đối
phương. Đại trưởng lão ngay lập tức nắm lấy cổ áo của Trần Sơn xông ra bên
ngoài.
Đáng tiếc, đối phương quá đông. Lúc đầu Trần Lâm cùng đại trưởng lão nghĩ rằng
chỉ có nhị trưởng lão mượn nhờ ngoại lực độc chiếm gia tộc chứ không nghĩ tới
rằng tam trưởng lão cùng tứ trưởng lão cũng góp phần trong đó. Trưởng lão
ngoại môn Vân Sơn tông ra tay chặn lấy Trần Lâm, tu vi hai người ngang nhau
đều là nhất phẩm huyền sư, nên luận về lực chiến cũng không chênh lệch gì
nhau.
“Tất cả các người chặn tên kia lại cho ta. Không được để kẻ nào trốn thoát!”
Hoa trưởng lão hô lên nhắc nhở đám người nhị, tam và tứ trưởng lão.
Liền lập tức, ba thân ảnh xuất hiện trước mặt Trần Minh cùng Trần Sơn.
“Làm càn!”
Đại trưởng lão nhận thấy cũng vô phương trốn được nữa liền vận lực xuất chiến,
lấy một đối ba, mặc dù tu vi hắn đã là huyền sĩ cửu giai đỉnh phong nhưng vẫn
lâm vào tình trạng chật vật.
Trần Sơn cũng không khoanh tay đứng nhìn, hắn vận toàn lực Thiên Long Thần Ấn
quyết trong cơ thế, xông vào trận chiến của đại trưởng lão. Chỉ là hắn lực bất
tòng tâm. Trần chiến này không phải là cái mà hắn có thể ứng phó. Chỉ vì một
điều đơn giản đó chính là tu vi quá thấp kém. Đấu kĩ không nhiều. Sát chiêu
không có.
Nhị trưởng lão thấy Trần Sơn tham gia liền chuyện mục tiêu sang hắn.
“Tiểu tử, hôm nhất định là tử kì của người!”
Hắn đầy sát khí toàn lực xuất một chưởng, chưởng lực nện lên người Trần Sơn
khiến Trần Sơn bay ra xa năm thước, phun một ngụm máu tươi, vô lực phán kháng.
“Sơn nhi!”
Trần Lâm hét lên
“Đối chiến với ta mà người dám phân tâm! Chết đi!”
Hoa trưởng lão vận lực lợi dụng một khắc Trần Lâm không tập trung liền phát ra
một chỉ xuyên qua lồng ngực Trần Lâm. Trần Lâm bay ra sau va vào cột trụ. Trên
ngực và miệng không ngừng tuôn máu.
“Gia gia!”
Trần Sơn hét lên.
“Tiểu tử người xem đây!”
Người lên tiếng chính là Trần Yên Nhiên.
Trần Sơn quay sang nhìn liền thấy Trần Yên Nhiên đang túm lấy tóc một nữ nhân.
Không ai khác chính là tiểu Ngọc.
“Ta sẽ cho người tận mắt chứng kiến ta tát ả!”
Trần Yên Nhiên vẻ mặt âm độc nói ra. Tay liền động tát liên tục vào mặt tiểu
Ngọc. Bất quá tiểu Ngọc cứng rắn không hề hé môi một tiếng. Nàng đau thương
nhìn Trần Sơn người đầy vết thương. Trần Yên Nhiên đẩy tiểu Ngọc ra một bên
liền tiến lại gần Trần Sơn. Trên tay ả là một thanh đoản kiếm.
“Ta chờ ngày hôm nay lâu lắm rồi. Ta không cho phép tên phế vật như người cùng
con tiện tỳ kia tồn tại trên thế gian này!”
Tay ả giơ lên vận chân khí toàn lực đâm xuống.
“Xoảng!”
Tràng diện bỗng chốc sững sờ!
“Tất cả dừng tay lại cho ta!”
Một trung niên tầm bốn mươi, thân hình vừa phải, mặc một bộ thanh bào hoa văn
tinh tế uy thế hét lên. Một tiếng hét khiến cho những người có mặt phải chết
đứng. Hắn tiến lại nâng Trần Sơn lên, vẻ mặt ngưng trọng, nhẹ giọng nói:
“Ta tên Phương Kính. Sư phụ ngươi nhờ ta đưa đồ vật đến cho ngươi. Người còn
căn dặn ta phải xem xét tình hình của ngươi rồi quay lại báo cáo. Cho nên hiện
tại ta muốn biết ai khiến người ra nông nổi này?”
Trần Sơn sử dụng chút lực còn lại tiến lại đỡ tiểu Ngọc, ra hiệu cho đại
trưởng lão cùng nhau tiến về phía gia gia hắn.
“Những kẻ kia giết hết giùm ta. Riêng ả ta muốn ả còn sống!”
Trần Sơn sát khí trùng thiên, chỉ về phía Trần Yên Nhiên.
Phương Kính liếc nhìn từng người một liền động thủ. Chớp mắt, chỉ chớp mắt đầu
của nhị trưởng lão, tam trưởng lão cùng tứ trưởng lão rơi lạch bạch trên sàn.
Hắn quay sang nhìn Hoa trưởng lão băng lãnh nói:
“Ngươi thân là ngoại môn trưởng lão của Vân Sơn tông lại đi lo chuyện thế tục.
Ngươi không sợ bị trừng phạt hay sao?”
Hoa trưởng lão vẻ mặt đầy sợ hãi, giọng nói run rẫy vô lực:
“Đại nhân, xin ngài tha cho ta. Từ nay về sau ta sẽ chuyên tâm tu luyện. Không
màn thế tục. Ta cầu xin ngài!”
“Phế vật!”
Phương Kính hừ lạnh một tiếng.
“Tiểu tử, kẻ này ta không thể ra tay! Bất quá nếu như ngươi khẳng định muốn
thì ta sẽ làm!”
Trần Sơn quay sang thều thào vào tai tiểu Ngọc. Xong hắn nâng nàng dậy tiến
tới Trần Yên Nhiên. Bất ngờ một tiếng chát thanh thúy vang lên.
“Cái tát này là ta dành cho người. Lần sau gặp lại cũng sẽ là ngày chính tay
ta tặng cho ngươi cái chết!”
Khuôn mặt tiểu Ngọc băng lãnh nói ra.
“Nếu huynh đã không thể ra tay thì thả đi. Dù sao món nợ này ta cũng muốn thay
gia gia ta tính toán với hắn!”
Trần Sơn âm trầm nói ra.
“Ngươi dẫn ả đi cùng. Sẽ có ngày ta cùng tiểu Ngọc đến Vân Sơn tông thanh toán
món nợ này!”
Trần Sơn đầy sát khí nói với Hoa trưởng lão.
Hoa trưởng lão nghe vậy liền như mừng rỡ, đỡ lấy Trần Yên Nhiên ba chân bốn
cẳng chạy đi không ngoảnh đầu lại như sợ Trần Sơn đổi ý.