Chuẩn Bị (hạ)


Người đăng: Thongthong2021

“Dù sao trước mắt ta cũng cần phải tức tốc tăng chiến lực!”

Trần Sơn lẩm bẩm.

Tức thì, Trần Sơn lấy ra hai khỏa đan dược mà lúc trước hắn nhờ cửu trưởng lão
luyện chế. Hắn không dư thừa động tác, nhanh chống nuốt xuống khỏa Diễn Thuật
Luyện Hồn đan cùng Minh Quang Chi Hồn đan hấp thụ.

Chiếu theo lý, dược lực của một khỏa ngũ phẩm đan dược đủ để khiến cho một tên
ngũ giai Huyền Sĩ phải khó khăn hấp thụ. Nhưng thân là thể tu tu luyện một bộ
tâm pháp bá khí cùng với tinh thần lực khủng bố nên Trần Sơn dễ dàng hấp thụ
cùng lúc hai khỏa đan dược.

Năng lượng từ hai khỏa đan dược liên tục được tòa thanh liên điên cuồng hấp
thụ. Tòa sen mạnh mẽ xoay tròn trên khí hải rộng lên. Tại đâu đó, tiếng long
ngâm liên tục ngân lên vang vọng. Một mảng cổ hoang chi cảnh xuất hiện trong
tâm trí Trần Sơn ngày càng rõ rệt đến chân thật.

Gràoooo.

Bất chợt một tiếng gầm lên đầy uy lực, đầy sự uy nghiêm đưa Trần Sơn tiến vào
viễn cảnh. Từ thương khung, một đoàn hoàng quang chiếu xuống thân ảnh Trần Sơn
soi sáng rực rỡ khắp dược viên.

Tại khoảnh khắc này, Trần Sơn đang đứng trong một sâm lâm xanh ngát, xung
quanh đều là những cây cổ thụ cao vút trời, những cành cây to lớn đang xen vào
nhau tạo nên một sự kết nối khổng lồ.

Tiếng long ngâm vẫn vang vọng không dứt, Trần Sơn càng nghe càng rõ. Âm vang
khiến cho tinh thần lực hắn ngày càng trở nên mạnh mẽ. Trần Sơn tiến nhập vào
tràng cảnh như hòa hợp với đất trời.

Nguyên khí tinh thuần dồi dào, mãnh liệt tuôn trào vào thân ảnh hắn hay nói
chính xác hơn là tòa thanh liên. Đài sen óng ánh rực rỡ như một không gian vô
cùng vô tận điên cuồng tiếp nhận nguyên khí truyền vào. Tòa thanh liên ngày
càng sáng rực lên phát ra hào quang diễm lệ đầy uy nghiêm.

Trong ảo cảnh, Trần Sơn đã trải qua một ngày một đêm. Vốn hắn đang bất động
tọa quan cảm nhận sự huyền diệu xung quanh.

Gràooooo. Gràoooo. Gràoooo.

Thanh âm vang vọng mang theo sự uy nghiêm đỉnh thiên của long uy truyền trực
tiếp vào tâm trí Trần Sơn khiến hắn bừng tỉnh. Hắn ngước mặt lên, trưng đôi
mắt tinh anh nhìn về phía chân bầu trời xa xăm.

Bất chợt, nét mặt hắn hiện lên một tia khiếp hãi. Trong ánh mắt hắn hiện ra
thân ảnh một đầu chân long mờ nhạt đang uy vũ lăng không trên bầu trời, khí
tức cực khủng bố, đè ép lên vạn vật. Không gian im lặng như không có bất kì
điều gì dám mạo phạm long uy. Bất quá, chỉ trong vài khắc, hình ảnh đầu chân
long liền biến mất trong bóng đêm mờ ảo.

Trần Sơn cũng theo đó mà bị đưa về thực tại.

“Phù! Đầu chân long kia…”

Trần Sơn thở ra một hơi dài, có chút mỉm cười, tự nhủ.

Hắn không biết được, khi hắn tiến nhập vào ảo cảnh, thiên quang chiếu xuống cơ
thể hắn mang theo hình ảnh một đầu chân long cực kì khủng bố. Áp lực khủng bố
trong một khắc đè ép Vân Sơn tông khiến cho người thở không thông, cây cối
ngưng động. Bất quá, chỉ là một khắc liền biến mất.

Vân Sơn lão nhân cho rằng có một vị cường giả đỉnh phong nào đó tiến ngang Vân
Sơn tông bộc lộ uy áp.

Phải biết rằng khu vực Hoành Tinh sâm lâm ở Nam vực vì thường xuyên xảy ra thú
triều nên võ giả chết nhiều vô số, tính đến hiện nay có lẽ tu vi cao nhất ở
khu vực này chính là Tuyệt Âm Cốc chủ vừa mới tấn thăng nhị cấp Chiến Quân.

Vân Sơn lão nhân phân phó mọi việc cho các trưởng lão liền đi tìm hiểu sự
việc. Chỉ là cũng ở trong địa phận Vân Sơn tông. Bởi vì nếu là vị cường giả
đang ở trong Vân Sơn tông, lão muốn chào hỏi để thủ lễ còn nếu vị cường giả đã
ở ngoài tông thì lão cũng không muốn làm phiền để tránh chọc vào đối phương.

Dược viên.

Trần Sơn đang đứng dưới ánh trăng sáng tỏ, thẫn thờ nghiệm lại sự việc trong
ảo cảnh. Bởi vì tòa thanh liên trong khí hải đã trở nên sáng rực, không ngừng
phát ra hào quang điều này làm cho Trần Sơn không tài nào hiểu nỗi rốt cuộc đó
là ảo cảnh hay là sự thật hay có một sự huyền ảo nào.

“Tiểu Trần tử, may gặp ngươi ở đây!”

Từ xa một giọng trầm vang lên.

“Ồ! Hoàng lão ca!”

Trần Sơn mỉm cười chào.

“Có lẽ ngươi nên mau chóng cùng tiểu Ngọc rời khỏi đây, Vân Sơn tông sắp phải
đối mặt với kiếp nạn rồi!”

“Kiếp nạn? Chuyện ra sao?”

Trần Sơn nhướng đôi mày lên hỏi.

“Tuyệt m Cốc chủ đã tấn thăng nhị cấp Chiến Quân, hắn đã thông đồng với Bích
Thủy sơn trang lấy lý do chúng ta nuôi dưỡng yêu nghiệt có dấu hiệu phát công.
Còn về trong tông môn hiện nay nhiều đệ tử đã bắt đầu rời khỏi. Chưởng môn
quyết định sẽ không giao Hạo Thiên ra, ai muốn rời khỏi Vân Sơn tông thì rời.
Chính vì quyết định này mà cao tầng Vân Sơn tông cũng đã xảy ra tranh chấp.
Thân ta từ nhỏ đến lớn đều là ở nơi này, cho nên lần này sống chết ta đều sẽ
tử chiến cùng tông môn. Ngươi nên cùng tiểu Ngọc rời đi mau đi!”

Cửu trưởng lão ánh mắt nổi tia huyết khí, vẻ mặt âm trầm lo lắng cho vận mệnh
tông môn, giọng nói từ tốn ẩn chứa trong đó là sự đau thương, xót xa.

“Chuyện Vân Sơn tông gặp đại nạn ta sẽ không nhắm mắt làm ngơ!”

Trần Sơn bình thản mở lời.

Cửu trưởng lão có chút bất ngờ, chỉ là lão liền nhẹ lắc đầu thở dài.

“Ta còn việc phải đi trước!”

Cửu trưởng lão mang đôi nét buồn rời đi.

“Nhất định có gian tế!”

Trần Sơn nhìn bóng lưng của cửu trưởng lão, lẩm nhẩm trong đầu.

Trần Sơn trở lại phòng. Ngọn nến sáng rực một khoảng không hằn mập mờ bóng
Trần Sơn lên tường.

“Đành phải đi tìm lão!”

Trần Sơn thán ra một tiếng liền biến mất, ngọn lửa thắp sáng gian phòng tắt
lịm.

Hắn thoắt ẩn thoắt hiện trong Vân Sơn tông, khí tức hoàn toàn nội liễm không
hề phát ra dù là một tia nhỏ nhặt nào.

Hắn tìm khắp Vân Sơn tông cuối cùng cũng thấy được một bóng người hơi khom,
gầy gò đang đứng chắp tay sau lưng trên đỉnh núi, gió lộng làm cho tà áo của
bộ hoàng bào bay phấp phới.

“Chưởng môn, chúng ta nói chuyện một chút!”

Trần Sơn tiến tới, hơi chắp tay.

“Tiểu tử, ta cũng có ý định đi tìm ngươi!”

Vân Sơn lão nhân mỉm cười nhưng nét mặt buồn bã không hề ẩn đi.

“Vậy lão nói trước đi!”

Trần Sơn bình thản nói.

“Lần kiếp nạn này của Vân Sơn tông, ngươi có ý định như thế nào?”

Vân Sơn lão nét mặt âm trầm hỏi.

“Tất nhiên ta sẽ sống mái cùng với tông môn. Bất quá lão cũng biết tu vi ta
chỉ ngũ cấp Huyền Sĩ khó mà làm nên trò trống gì.”

Trần Sơn không mặn không nhạt nói ra.

“Ngươi không cần hạ thấp mình. Ta không thể nhìn thấu được ngươi.”

Vân Sơn lão nhân nghĩ tới tràng diện ngày hôm đó liền hiện tia khiếp đảm.

Trần Sơn im lặng, hướng mắt nhìn về bầu trời xa xăm, bầu không gian trở nên
yên ắng.

“Sao lão không giao hắn ra?”

Trần Sơn mở lời.

“Ta không phải loại người như vậy!”

Vân Sơn lão nhân khí phách mạnh mẽ.

Trần Sơn hơi gật đầu. Sắc mặt có chút chuyển biến.

“Ta nghĩ tông môn có gian tế. Bất quá bây giờ ta cần phải bố trận ở đại điện!
Lão tạm thời đừng cho kẻ nào tiến lại gần nơi đó. Kể cả là trưởng lão!”

Trần Sơn lạnh lùng đưa ra đề xuất.

“Được!”

Vân Sơn lão nhân nhanh chóng gật đầu một cái liền bay đi. Thân ảnh lão nhanh
chóng khuất dần trong bóng đêm tĩnh mịch, huyền ảo.

“Ta cũng nên hành động rồi!”

Trần Sơn lẩm nhẩm trong đầu rồi mau lẹ tiến về phía đại điện.


Tiên Hoàng Chi Lộ - Chương #21