Linh Ấn Sư Chức Nghiệp


Người đăng: Thongthong2021

Trong nội viện, Trần Sơn sang gặp gia gia hắn cùng tiểu Ngọc. Vừa thấy hắn,
tiểu Ngọc liền cười tươi như hoa, nét xuân hiện rõ trên khuôn mặt khả ái động
lòng người của nàng.

“Nàng vậy mà đã đạt tới luyện khí lục phẩm”

Trần Sơn liền nghĩ tới mình đúng là phế vật.

Xong Trần Sơn liền quay qua gia gia hắn, lấy ra khỏa mãng xà yêu linh.

“Gia gia người giúp ta tìm luyện đan sư luyện chế Địa Hành Nguyên Đan”

Trần Lâm khuôn mặt liên ngơ ngác, cháu hắn có thể hạ sát một đầu yêu thú tứ
giai đạt được yêu linh. Bất quá hắn liền mừng rỡ gật đầu.

“Được để gia gia.”

“Lần này ta sẽ ra hậu viên bế quan luyện công. Có chuyện gì liền để Ngọc nhi
qua thông báo cho ta.”

Trần Sơn nói với gia gia hắn cùng tiểu Ngọc.

“Người xuất quan phải dẫn ta đi lịch duyệt đó.”

Tiểu Ngọc long lanh đôi mắt, nhỏ nhẹ đối với Trần Sơn.

“ n, ta biết rồi.”

Trần Sơn mỉm cười.

Hắn rời nội viện liền tiến ra hậu viên. Bỗng chốc, Trần Sơn chuyển động bàn
tay từng đường linh tuyến liền hiện ra lại biến mất. Hắn thở dài.

“Quả nhiên khó nhằn.”

Hắn tiếp tục vận chuyển bàn tay, liên tục tạo thành những đường linh tuyến. Có
điều những đường linh tuyến này cũng chỉ tồn tại một vài khắc liền tan mất.
Hắn không nản lòng. Hắn tự thân biết rõ đường dẫn đến đỉnh phong cực kì khó
khăn. Liên tục nhiều ngày hắn luyện tập khắc linh tuyến cũng liên tục thất
bại. Nhưng dù sao cũng đỡ hơn ban đầu rất nhiều.

Một tuần sau, Trần Sơn dáng người uy nghi đứng thẳng, một tay chắp phía sau,
một tay liên tục chuyển động uyển chuyển tạo ra hàng trăm đường linh tuyến
khác nhau hình thành nên một khoảng không gian 100 thước vuông.

“Khắc xong linh tuyến cũng nên đến đồ Ấn rồi.”

Trần Sơn phấn khởi nói ra.

“Trần ca!”

Một âm thanh mỹ miều vang lên.

Hắn liền nở nụ cười tươi quay sang.

“Muội tìm ta.”

“Gia gia kêu ta qua đưa Địa Hành Nguyên Đan cho chàng. Với lại còn có thêm một
chuyện quan trọng nữa.”

Tiểu Ngọc vẻ mặt ngưng trọng.

“Chuyện gì?”

Trần Sơn vỗ đầu tiểu Ngọc hỏi.

“Cửu trưởng lão Vân Sơn tông cho người đến báo để huynh trong vòng nữa tháng
tiến Vân Sơn tông có chuyện. ”

Trần Sơn liền chau mày.

“Cửu trưởng lão Vân Sơn tông sao? Ta biết rồi. Nàng nói với gia gia đừng lo.
Ta tự có cách giải quyết.”

Ngay khi tiểu Ngọc rời đi, Trần Sơn liền hiện một tia sát khí.

“Ngươi không chọc ta. Ta không quản. Bằng không chỉ là một cửu trưởng lão hay
là cả một cái Vân Sơn tông, ta cũng không nhường nữa bước.”

Bá khí này đã không còn giống với Trần Sơn ngày xưa, ngày mà một bước tiến vào
Hoành Tinh sâm lâm cũng không dám.

Trần Sơn không quan tâm đến, hắn cầm khỏa Địa Hành Nguyên Đan trong tay bỏ vào
miệng liền ngồi xuống vận chuyển chân khí. Xung quanh thân thể hắn bỗng chốc
biến hóa, những đoàn hoàng quang liên tục ẩn hiện, khí thế cực đại áp bức
không gian xung quanh.

Oành.

Hắn đứng dậy, thở ra một ngụm trọc khí.

“Huyền sĩ nhị giai, không tệ không tệ.”

Hắn chẹp chẹp lưỡi.

Trần Sơn liền tiến vào trong nội hải.

“Đến lúc rồi.”

Hắn nhỏ giọng.

Tay Trần Sơn vận chuyển, chân khí trong khí hải liên tục trào ra theo tay Trần
Sơn hình thanh nên các đường linh tuyến. 100 đường, 1000 đường, càng ngày càng
xuất hiện nhiều đường linh tuyến. Vẻ mặt Trần Sơn trở nên mệt mỏi, bất quá hắn
cắn răng liên tục di động tay một cách uyển chuyển. Khí hải ngày càng cạn
kiệt.

Sáu canh giờ sau, bên trong khí hải Trần Sơn oành oành liên tục chấn động. Một
tòa sen cự đại lơ lửng trên khí hải của hắn. Bỗng nhiên, từ mọi ngóc ngách
trong cơ thể hắn, những đoàn khí màu đen, xám trào về tòa sen. Trần Sơn trên
mặt hiện một tia mìm cười. Sau hết. tòa sen liền chậm rãi thu nhỏ lại. Trần
Sơn vẻ mặt phấn khởi nhìn về xung quanh.

“Mọi thứ đã tinh thuần hơn rất nhiều. Cơ thể lẫn chân khí của ta đều được trãi
qua Thanh Liên quán đỉnh. Linh Ấn Sư thật đại năng.”

Hắn thở một hơi dài mệt mỏi cảm thán.

Trần Sơn trở ra, hắn cảm giác được tinh thần của hắn có sự biến hóa. Có khả
năng là do Thanh Liên quán đỉnh nên Thiên Long tinh thần biến có sự tăng tiến.
Bất quá hắn không xác định rõ ràng được nên không chấp nhất mà bỏ qua.

Trần Sơn liền cất bước đi sang nội viện tìm gia gia hắn.

“Gia gia, lần này ta sẽ dẫn theo tiểu Ngọc đi cùng. Có thể dăm ba tháng mới có
thể trở về.”

Trần Sơn bình thản nói.

“Mọi chuyện ngươi đều phải cẩn thận. Nhất là tiểu Ngọc.”

Trần Lâm âm trầm dặn dò.

“ n. Ta biết rồi. Người yên tâm.”

Trần Sơn nói xong rồi đi sang tìm tiểu Ngọc.

“Lần này đi chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn những lần trước. Nàng phải suy nghĩ cho
thật kĩ càng.”

Trần Sơn ra vẻ nghiêm trọng nói.

“Chàng yên tâm. Ta nghĩ kĩ rồi.”

Tiểu Ngọc vỗ đầu Trần Sơn khiến hắn ta ngơ ngác.

Sáng hôm sau, Trần Sơn cùng tiểu Ngọc sóng vai nhau lên đường tiến về Vân Sơn
tông.

“Vân Sơn tông, chờ ta xuất hiện. Ha ha ha”

Trần Sơn cười lớn.

Dọc đường đi, Trần Sơn chỉ điểm cho tiểu Ngọc một số vấn đề trong việc chiến
đấu. Bất quá, có đánh chết hắn cũng không tin tiểu Ngọc là một nha hoàn ngày
đó hầu hạ cha mẹ hắn. Thiên tư thông tuệ, tu vi tăng nhanh không thể tưởng
tượng.

“Bà nó, nàng vậy mà tấn thăng đến luyện sĩ bát giai. Chém chết công sức của
ta.”

Trần Sơn trừng mắt nhìn tiểu Ngọc ra vẻ tếu ý.

“Hì...huynh phế vật gì đâu. Muội bây giờ còn không thể nhận biết được tu vi
của huynh.”

Tiểu Ngọc cười khì.

Trần Sơn có chút làm quá lên, châm chọc tiểu Ngọc.

Bất quá trải qua hai ngày đường, Trần Sơn cảm thấy lạ vì dọc đường không hề
nhìn thấy bóng dáng của ai khác. Hiện tại, hai người đã tới Vân Sơn thành. Vân
Sơn thành chính là thành trì trực thuộc Vân Sơn tông cai quản.

Hắn cùng tiểu Ngọc vô một tửu lâu ăn uống. Bất quá xung quanh hắn ồn ào khiến
hắn khá khó chịu.

“Ngươi nghe gì chưa? Ngày mai Hoành Tinh thành đấu giá hội là do Nạp Lan
thương hội tổ chức đó.”

Có kẻ ra vẻ hiểu biết nói ra.

“Cái gì? Nạp Lan thương hội sao? Chắc chắn xuất hiện đồ vật quý giá rồi.”

Có người kinh ngạc hô lên.

“Khà khà không biết vật gì mà khiến Nạp Lan tộc phải đứng ra tổ chức. Ta mong
chờ khai nhãn quá đi.”

Có kẻ xuýt xoa nói.

“Bất quá ta nghĩ tham gia hội đấu giá lần này sẽ có yêu cầu cao. E là chúng ta
không thể quan sát đại khai nhãn giới rồi.”

Có kẻ tiếc nuối.

Tất cả lời bàn luận đều lọt vào tai Trần Sơn. Trong lòng hắn cũng muốn tham
gia xem thử cho biết với người ta.

“Tất cả đứng dậy đi ra ngoài cho ta. Chưởng quán tửu lâu này hôm nay ta bao để
đãi khách. Mau lên!”

Một giọng nói hùng hổ vang lên.

“Là Trang công tử, thôi rời đi thôi.”

Có một người đang ngồi nói lên.

Thế là từng bàn từng bàn rời đi.

“Nàng ăn món này đi. Ngon lắm đó!”

“ n. Muội biết rồi!”

Hai giọng nói bình thản vang lên.

Trang công tử nhìn qua liền nhăn nhó tiến tới.

“Hai ngươi muốn chết?”

Hắn gằn giọng lên bất quá khi hắn vừa liếc sang tiểu Ngọc tròng mắt liền tia
qua tia lại.

“Ngươi nhìn thêm một khắc nữa. Ta giết.”

“Ca…”

Tiểu Ngọc như muốn nói gì liền bị Trần Sơn phất tay.

Trang công tử hắn quay sang nhìn Trần Sơn. Trong mắt hắn, Trần Sơn chỉ là một
đứa trẻ mười, mười một tuổi không tu luyện lại có thể xuất ngôn bá khí như
vậy. Hắn hừ lạnh.

“Thấy ngươi là trẻ con ta không chấp nhất. Người đâu quẳng thằng nhãi này ra
ngoài.”

Nói xong hắn liền biến chuyển sắc mặt, miệng như đang chảy nước.

“Muội muội, ta là con trai của thành chủ. Sau này muội đi theo hậu hạ cho ta.
Vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết.”

Mặt hắn đầy tục ý.

Chỉ có điều không một ai ngờ tới rằng Trang công tử vừa dứt lời.

Oành.

Nhiều người xung quanh ngơ ngác nhìn xác công tử Trang gia nằm bất động. Tất
cả còn lại chỉ là một khoảng không im lặng ẩn hiện một tia sát khí lạnh người.

“Hắn vậy mà một chưởng giết Trang công tử. Mau, mau đi báo thành chủ….Mau
lên!”

Một tên mặc đồ quân lính run rẩy hét lên phá vỡ sự im lặng.


Tiên Hoàng Chi Lộ - Chương #10